Vu Nhai lại không rảnh rỗiđược như vậy. Hắn lại lấy ra Thần Huyền Khí Điển, lật tới giai đoạn công pháp Thần Binh Sư. Phía trên không ngờ chỉ có bốn chữ... Thần Cảnh VôCương. Không quá để ý, Vu Nhai chỉ lẳng lặng dừng ở trang bìa. Rấtnhanh, huyễn ảnh theo đó xuất hiện. Vẫn là nơi trước đó. Vẫn là mảnh đại địa đó, vẫn là bầu trời tràn ngập Mệnh Hồng và những ngôi sao. Dườngnhư tất cả cũng không có biến hóa nào. Nhưng Vu Nhai dường như lại cảmnhận được. Hắn phát hiện bầu trời huyễn ảnh trở nên mênh mông hơn...
Đúng vậy, cảm giác đầu tiên chính là khoảng không không khác gì trướcđó. Nhưng hắn lại cẩn thận cảm nhận. Đặc biệt là khi bay lên cao, baoquát đại địa phía dưới. Bầu trời đầy sao hoặc nói là vũ trụ lại càngsống động hơn so với trước đây, tràn ngập sức sống. Trước đây tuy rằngbầu trời sao vẫn là bầu trời sao, nhưng dường như từng ngôi sao chỉ làđược vẽ ra, sẽ không chớp động, không để cho người ta cảm thấy tâm linhchấn động là mấy.
- Thần Cảnh Vô Cương. Người có thể sáng tạo ra Thần Huyền Khí Điển, chođến lúc này mới biết được vũ trụ mở mang. Trước đây, chỉ bay lên bầutrời sao, thấy được sự mỹ lệ trong tinh không. Nhưng không cách nào saochép được phong thái của các vì sao. Chỉ có thể lấy Mệnh Hồng biến thành ngôi sao, để thế giới huyễn ảnh này xuất hiện sao giả...
Vu Nhai nhẹ nhàng nói.
Hắn cũng chỉ đoán. Hắn không biết được suy nghĩ của người sáng tạo ThầnHuyền Khí Điển, càng không biết người sáng tạo Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620755/chuong-1830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.