Chương trước
Chương sau
Giám Trảm Quan nghênh ngang đi về phía Yến đại nhân và Hạng giáo quan.
Xung quanh, vô số tiếng cười nhạo Vu Nhai vang lên. Bách Tộc Vương chómá gì chứ? Chém người của ngươi ngươi cũng không dám làm gì.
- Ha hả a...
Vu Nhai lại đột nhiên cười. Tiếng cười của hắn bị Giám Trảm Quan nghe rõ ràng. Không, tất cả mọi người ở trước cửa thành đều nghe thấy rõ ràng.Thoáng cái, đám cao thủ cảm giác lông tóc dựng đứng. Ánh mắt Độc CôChiến Huyền chợt trở nên ngưng trọng. Giám Trảm Quan đang chuẩn bị ratay.
Đúng vào lúc này, Thần Vương Giám Trảm Quan đột nhiên cảm giác được nguyên tố thời gian xung quanh đang chấn động...
- Nguy rồi, thần đạo thời gian...
Giám Trảm Quan theo bản năng kêu lên một tiếng. Đáng tiếc đã quá trễ.
Bởi vì thần đạo thời gian của Vu Nhai căn bản không phải hướng về phíahắn. Hắn không có cách nào đưa ra phản ứng trước. Bởi vì cho dù là hắncũng khó tìm được. Đó không phải là thần đạo thời gian tập trung vàohắn. Sau đó chỉ trong chớp mắt, trước mắt hắn đã không thấy bóng dángcủa Yến đại nhân và Hạng giáo quan nữa. Vu Nhai vẫn ở vị trí cũ không hề cử động, cũng không còn tiếng cười nữa. Xung quanh dường như chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
- Bách Tộc Vương...
Giám Trảm Quan cuối cùng không cười nữa, mà quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.
- Giám Trảm Quan đại nhân, phát sinh chuyện gì vậy? Vì sao đột nhiênkhông nhìn thấy hai kẻ phản quốc kia nữa. Đúng rồi, ngươi vẫn đứng ngâyra ở chỗ này làm gì? Còn không nhanh đi tìm phạm nhân và người cướp phạm nhân?
Trên mặt Vu Nhai lộ ra vẻ mặt mờ mịt, sau đó hỏi ngược lại.
Đám người đứng xem xung quanh đều hai mặt nhìn nhau. Tại sao chỉ trongnháy mắt, người lại biến mất. Thậm chí rất nhiều Huyền Binh Giả dướiThần cấp đang có mặt ở đó đều cảm thấy rất mờ mịt. Tuy rằng tất cả đềubiết là do Vu Nhai làm, nhưng không biết hắn làm sao làm được. Dù saothần đạo thời gian là thứ quỷ dị nhất. Có lẽ có ít Thánh Binh Sư đoánđược, lại không dám xác định. Thậm chí có người tưởng Độc Cô Chiến Huyền ra tay.
- Bách Tộc Vương nói rất đúng. Vậy ta phải đi bắt phạm nhân cướp pháp trường.
Sắc mặt Giám Trảm Quan đừng nói có bao nhiêu khó coi. Quả thực giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Nói cũng gần như là nặn ra từng từ.Nhưng hắn không có cách nào. Thần đạo thời gian, Vu Nhai không ngờ nắmgiữ thần đạo thời gian. Thật đáng chết.
Tuy rằng thời điểm Vu Nhai đối đầu với Băng Tuyết Ma Vương đã từng sửdụng thần đạo thời gian. Nhưng lúc đó còn có các loại Ma Thiên Trận Pháp quỷ dị và cường đại. Vu Nhai cũng chỉ đối chiến với Băng Tuyết MaVương. Vị gián điệp của đế quốc Huyền Binh kia cũng chưa từng tự mìnhlĩnh hội. Bọn họ căn bản không biết Vu Nhai nắm giữ thần đạo thời gian.Có lẽ bọn họ có phát giác nhưng không dám xác định. Bởi vậy trong tintức về Vu Nhai không nói rõ.
Vu Nhai sử dụng thần đạo thời gian cứu người. Giám Trảm Quan căn bảnkhông có biện pháp làm được gì. Hắn biết hai người kia khẳng định đã VuNhai trong tiểu thế giới Huyền Binh, nhưng hắn không có khả năng đi phánát tiểu thế giới Binh Linh của Vu Nhai ra, cũng không có thực lực đó.
Trước đó, hắn tự tin có thể tiện tay tiêu diệt cấp Chuẩn Thần như Vu Nhai. Cho dù sát ý đạt được Thần Vương thì thế nào?
Nhưng hiện tại Giám Trảm Quan hoàn toàn không có chút lòng tin nào. Thần đạo thời gian. Đây chính là thần đạo thời gian. Đó là tồn tại có thểkhiêu chiến vượt cấp. Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Càng lúc hắn càngcảm thấy phải lập tức tiêu diệt người trẻ tuổi này, trong khi hắn cònchưa đạt được tới đỉnh phong.
- Vào thành!
Độc Cô Chiến Huyền mỉm cười.
Vu Nhai à. Người trọng tình trọng nghĩa giống như hắn, dùng thủ đoạn dụdỗ vẫn là tốt hơn. Dùng loại chuyện này tới ép hắn sẽ hoàn toàn chỉ cótác dụng ngược lại mà thôi. Độc Cô Chiến Huyền càng bội phục sự anh minh thần võ của mình trước đây.
- Hừ, Vu Nhai à Vu Nhai, thời gian thần đạo của ngươi đã bị lộ. Ta xem ngươi còn có thể tiếp tục cứu người hay không.
Nhìn đội ngũ của Độc Cô gia chủ và Vu Nhai, Thần Vương Giám Trảm Quanlạnh lùng tự nói. Xem ra bên trong còn có chuyện khiến Vu Nhai tiếp tụcbị kích động.
- Lê đại nhân, có chuyện gì xảy ra vậy?
Đúng vào lúc này, một cao thủ đế quốc Huyền Binh đột nhiên xuống, ở bên cạnh Giám Trảm Quan nhỏ giọng hỏi.
- Là thần đạo thời gian. Lập tức thông báo cho Đông Phương Thần Thông,nói Vu Nhai lĩnh ngộ đã thần đạo thời gian. Người đã bị hắn cứu. BảoĐông Phương Thần Thông tự mình ra tay đối phó Vu Nhai.
Giám Trảm Quan ra lệnh. Lúc này hắn mới bạo phát ra uy nghiêm của cường giả cấp Thần Vương.
Vu Nhai và Độc Cô gia chủ vào thành.
Lúc vào thành, Vu Nhai lạnh lùng nhìn lướt qua Giám Trảm Quan. Yến đạinhân và Hạng giáo quan đã được cứu. Nhưng các kỵ sĩ chính thức khác đềuđã chết hết... Thù này không thể không báo. Khí tức của hắn càng trở nên thâm trầm hơn trước. Đó là khí tức đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ tử chiến.
- Vu Nhai, bầu không khí trong đế đô vẫn cổ quái. Sợ rằng còn có chuyện nhằm vào ngươi sẽ phát sinh.
Độc Cô Chiến Huyền đột nhiên nói.
Vu Nhai gật đầu. Nhưng hắn nghĩ không ra còn có chuyện gì có thể nhắmvào mình nữa. Ở đế đô, ngoại trừ đám người Yến đại nhân hắn có quen biết ra, Liễu Mị Nhi cùng đại sư đều đã chạy tới Bắc Đấu.
Đúng vậy. Liễu Mị Nhi bị buộc đến Bắc Đấu. Liễu đại sư phát hiện có điều không thích hợp đã chạy đi. Liễu Mị Nhi thành người của Bắc Đấu, BắcĐấu sẽ trở thành phản nghịch... Cái mạng già của mình chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Lấy sự khôn khéo của Liễu đại sư lập tức phát hiện ra vấn đề, nhanh chóng rời khỏi đế đô.
Hắn đối với mưu quyền trong đế vương lại hiểu rất rõ. Chỉ một thoáng,đại đế thật sự hoài nghi mình, chỉ sợ sẽ không cho mình bất cứ cơ hộinào. Mặc dù Liễu Mị Nhi thật sự không làm gì cả. Mặc dù phía Bắc Đấu đểLiễu Mị Nhi trở lại đế đô, Liễu đại sư cũng không dám ở lại.
Được rồi. Tình huống thật sự là: Liễu đại sư không nhịn được muốn xem phù văn và long văn của Vu Nhai.
Kết quả là bi kịch không thể quay đầu lại. Nếu không liễu đại sư nào dám làm kẻ phản bội gì đó. Đi theo Vu Nhai có vẻ như thực sự không có tiềnđồ. Nhưng Mượn kiếm huynh đã ra sân, chính là đem đế vương quyền mưu gìđó nói một cách thông suốt, liền lừa đảo, khiến Liễu đại sư bị rơi vàotay giặc.
Đúng vậy, ngoại trừ Liễu đại sư ra, còn có đám bằng hữu đế đô như TrầmLâm Trúc. Nhưng đám Trầm Lâm Trúc đều là công tử có bối cảnh cũng khôngnhỏ, sẽ không tùy tiện lấy bọn họ ra oai phủ đầu hắn. Vậy còn người nàonữa đây?
- Xin lỗi, hai vị Vương gia, phía trước đang xét nhà. Chúng ta vẫn điđường vòng thì tốt hơn. Đương nhiên, nếu như hai vị Vương gia không muốn đi đường vòng tất nhiên vẫn được. Chỉ là ta sợ những chuyện như xét nhà này sẽ khiến hai vị Vương gia không vui.
Tiến vào đế đô dĩ nhiên là có quan dẫn đường. Vừa rồi, khi Vu Nhai đang suy tính, quan dẫn đường đột nhiên lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.