Chương trước
Chương sau
- Dù sao tuy rằng Lan Quângia các ngươi thần bí, nhưng còn chưa đạt được loại cảnh giới giống nhưĐộc Cô gia đâu. Muốn một mình đối phó với Băng Tuyết Ma Vương sao? Hừcác ngươi vẫn còn non lắm.
- Đúng vậy. Nàng hãy để cho vị tiểu bằng hữu này nói hết lời thì tốt hơn.
Đại quốc sư cũng híp mắt nói,
Hai người bọn họ vốn đứng ở phía trên Phiêu Phong Thành. Dù sao bọn họlà Thần Vương. Nếu như xuất động vậy có chút thái quá. Ba Thần Vươngkiềm chế lẫn nhau. Nhưng khi nhận được tin tức, mới biết được Băng Tuyết Ma Vương căn bản cũng không ở trong Phiêu Phong Thành. Bọn họ lập tứcvọt tới nơi ở của Băng Tuyết Ma Vương ở Phiêu Phong Thành, mới phát hiện khí tức của Băng Tuyết Ma Vương căn bản chính là giả.
Đúng vậy, bọn họ vốn cảm ứng được khí tức của nhau, đề phòng có ngườirời khỏi đó, chém giết cướp đoạt Ma Uyên, bảo đảm chỉ có những người trẻ tuổi tranh đoạt. Nhưng có trời mới biết Băng Tuyết Ma Vương lại giảohoạt như thế. Bọn họ liền biết có chuyện không ổn. Ngay lập tức bọn họvọt về phía ma pháp trận tự nhiên. Từ phía xa, bọn họ đã nhìn thấy cảnhtượng Lan Quân Nhân muốn giết Vu Nhai. Sau khi cân nhắc một chút, bọn họ đã biết chuyện gì xảy ra.
Hai người lập tức xông tới cứu Vu Nhai. Bọn họ còn quát lớn.
Tuy rằng bọn họ nhận được tin tức, biết Băng Tuyết Ma Vương đang giở trò quỷ, nhưng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Lan Quân Nhân thâm trầm đáng sợ, liếc mắt nhìn hai đại năng giảcấp Thần Vương, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, nóithẳng:
- Tiểu tử, ngươi nói đi. Nếu như ngươi thật sự không muốn sống, vậy ngươi cứ tiếp tục nói.
- Người thanh niên, không cần sợ. Hai chúng ta bảo đảm ngươi không cầnphải lo lắng về tính mạng. Thậm chí còn nhận được vinh hoa phú quý.
Vu Nhai nhún vai. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt hắn đều không có bất kỳ biếnhóa nào. Bất kể là lực lượng tinh thần của Lan Quân Nhân hay áp lực củahai đại năng cấp Thần Vương cũng không khiến hắn dao động. Chỉ có điềuhiện tại, lực chú ý của mọi người cũng không ở trên mặt hắn, mà là đang ý hắn muốn nói điều gì. Ma Uyên rốt cuộc ở chỗ nào? Cũng không người nàobình tĩnh nổi.
Chỉ có Lan Quân Hi nhìn chằm chằm vào hắn. Vì sao hắn đối mặt với Thần Vương vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Lại nghe hắn nói:
- Phía sau ma pháp trận tự nhiên căn bản không phải là lối vào Ma Uyên,mà là lối ra của Ma Uyên, không vào được. Lối vào thật sự ở hướng kia... Nếu như ta không đoán sai, Băng Tuyết Ma Vương sử dụng ma pháp trận tựnhiên giết người chắc là muốn khởi động thứ gì đó ở Ma Uyên. Nói cáchkhác, bây giờ hắn còn không thể hoàn toàn nắm giữ Ma Uyên. Kế tiếp cũngkhông cần ta nhiều lời nữa chứ?
Ánh mắt chớp động. Mọi người đương nhiên biết câu nói cuối cùng củangười trẻ tuổi này có nghĩa là gì. Ý tứ rất đơn giản. Nói đúng hơn làphải hành động nhanh một chút. Muốn ngăn cản Băng Tuyết Ma Vương thìphải nhanh, nếu không nói không chừng sẽ không kịp.
Ánh mắt Lan Quân Nhân vẫn tràn ngập sát ý. Nếu như ánh mắt có thể giếtngười, Vu Nhai đã chết vô số lần. Ban đầu Lan Quân gia bọn họ có thể độc chiếm, bây giờ lại phải chia xẻ cùng người khác. Đáng chết...
- Người thanh niên, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?
Đại quốc sư không nhịn được hỏi.
- Điều này rất quan trọng sao?
Vu Nhai quay về phía bọn họ nói.
Vu Nhai lười lại giải thích thêm. Tuy rằng giải thích cũng không có gì.Chỉ cần ném Ngôn Vũ ra là được. Đương nhiên, như vậy có khả năng cũng sẽ hại Ngôn Vũ. Tuy rằng hắn đối với Ngôn Vũ không có cảm giác gì, thậmchí còn có chút hận ý, nhưng Tô Lôi là vô tội.
Nếu như ném Ngôn Vũ ra, không có cách nào nắm trong tay tin tức khác của Ngôn Vũ. Nói ví dụ như tiến vào Ma Uyên, không chừng còn phải nhờ nàngdẫn đường. Về phần tại sao hắn muốn mọi người đều biết về chuyện MaUyên...
Rất đơn giản, hắn đánh không lại Băng Tuyết Ma Vương, đương nhiên phảitìm sự giúp đỡ. Chẳng lẽ lại thật sự ngu ngốc bảo vệ bí mật, sau đó tựmình hoặc cùng Thủy Tinh và Tiểu Hắc lẻn vào Ma Uyên, đánh nhau với Băng Tuyết Ma Vương cùng một đám thủ hạ cấp Thần Tướng hay sao?
Trở thành thủ lĩnh của bốn đội ngũ Thanh Môn, thật ra ngoại trừ khôngmuốn nhìn thấy bọn họ chết vô ích ra, hắn cũng có tâm tư riêng.
Nếu như dẫn theo đám người kia, như vậy gặp phải chuyện gì khó giảiquyết cũng có thể có người ra tay ứng phó. Nhưng chủ yếu nhất vẫn làtình huống trước khi Thủy Tinh từ sâu trong ma pháp trận đi ra. Nếu nhưThủy Tinh thật sự có bất ngờ gì, còn có thể dẫn người xông qua. Cuốicùng là cường giả Thần cấp tin tưởng lời nói của hắn..
Như bây giờ, Lan Quân Nhân đã tin thiếu chút nữa muốn giết chết hắn. Còn gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, sau khi nghe Vu Nhai nói, nhìn về phía đámngười gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Chỉ thấy mọi người nặng nề gật đầu, hắncũng sẽ tin.
Nếu hai Đại Thần Vương đều tin, đại quốc sư đương nhiên cũng không có lý do gì không tin.
- Gia tộc Mạc Luân Tạp Đế, theo ta đi...
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế vung tay lên, nâng đám người gia tộc Mạc LuânTạp Đế lên, sau đó dẫn theo bọn họ phóng về phía Vu Nhai đã chỉ trướcđó. Tự nhiên, hắn cũng tiện tay mang Vu Nhai theo.
Nếu nói sẽ bảo vệ tính mạng hắn, tất nhiên phải giữ lời. Phải biết rằng, đây chính là lời hắn nói ra ở trước mặt rất nhiều người.
Hơn nữa, cũng không biết vì sao gia chủ Mạc Luân Tạp Đế luôn cảm thấyngười trẻ tuổi này không đơn giản. Đặc biệt khi nhìn đến các cường giảtrẻ tuổi trong gia tộc Mạc Luân Tạp Đế nhất trí gật đầu thừa nhận hắn,lại càng thêm kỳ quái. Còn không có người thanh niên nào có thể chinhphục tất cả thiên tài trẻ tuổi của gia tộc bọn họ. Vấn đề này khẳng định có gì đó cổ quái.
Đương nhiên, hắn cũng nghĩ như vậy, không quá để bụng.
Đại quốc sư thật ra rất cao ngạo, không cảm thấy người trẻ tuổi này cógì đặc biệt hơn người. Cùng lắm thì nắm giữ chút tin tức mà thôi. Hơnnữa còn là kẻ phản bội Lan Quân. Đối với kẻ phản bội như vậy, hắn vuimừng để gia chủ Mạc Luân Tạp Đế dẫn đi...
- Tiểu Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Loại người phản bội nhưvậy, tại sao trước đó ngươi không giết chết đi cho xong. Ngươi bìnhthường nhìn người chuẩn nhất. Lần này tại sao lại nhìn nhầm như vậy?
Sắc mặt Lan Quân Nhân vẫn khó coi, gần như trở nên hung bạo. Thời điểmdẫn theo đám người Thanh Môn, vẫn không nhịn được trách cứ Lan Quân Hi.Nhưng nàng nói như vậy, không ngờ lại không thấy Lan Quân Hi nhận sai.Nàng lạnh lùng nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đúng, Nhân nãi nãi nói rất đúng. Thật không biết tại sao ta lại nhìnnhầm? Bình thường ta nhìn người chuẩn như vậy, nhưng không hiểu saochung quy ở trên người này lại nhìn nhầm. Thật đáng chết.
Lan Quân Hi cắn răng nghiến lợi nói.
Lần này, Lan Quân Nhân đã hài lòng. Lan Quân Hi biết sai là tốt rồi...
- Quân Hi tỷ, điều này cũng không có thể trách tỷ được. Ngụy Linh thậtsự quá thần bí. Cho dù là ai gặp hắn cũng sẽ nhìn nhầm thôi.
Lan Quân Khôi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.