Vu Nhai nhìn lướt các Huyền Binh Giả, thản nhiên nói. Tiễn ý trên ngườihắn đột nhiên bạo phát, giống như từng mũi tên bắn vào trong lòng HuyềnBinh Giả.
Trong nháy mắt, tất cả Huyền Binh Giả đều theo bản năng lui lại từng bước. Bao gồm cả Hoàng Thăng Long.
- Chuyện gì vậy? Tiểu Luyện, ngươi không phải muốn học kỹ xảo của ta sao? Chúng ta tiếp tục.
Vu Nhai vừa bạo phát, trong nháy mắt lại thu về. Hắn nhìn về phía Luyện Khinh Vũ.
Nhìn Tiểu Luyện, tâm tình Vu Nhai vô cùng tốt. Thật không nghĩ tới hắntạm thời nảy lòng tham không ngờ có thể học được loại trận pháp nhỏ này. Đừng thấy châm trận nhỏ. Nếu quả thật có thể phát dương quang đại, tácdụng rất đáng sợ.
Về phần trận pháp của Luyện Khinh Vũ từ đâu tới, Vu Nhai vẫn không suy nghĩ nhiều.
Cứ như vậy, Vu Nhai dẫn theo Luyện Khinh Vũ, không coi ai ra gì, đi vềphía hướng rời khỏi ma pháp trận tự nhiên, vừa giải trận vừa thảo luận.Những người khác hai mặt nhìn nhau, nhất thời im lặng. Các Huyền BinhGiả cảm thấy bất đắc dĩ. Đám người Thanh Môn thì không nói một lời. TôLôi và Tu Tư không suy nghĩ nhiều, chỉ càng khẳng định Ngụy Linh cùngHuyền Binh Giả trước mắt khẳng định chưa từng trao đổi với nhau, cũngkhông biết Ngụy Linh là gián điệp.
- Xem ra đế quốc Huyền Binh lại được một bảo vật.
Tô Lôi và Tu Tư nghĩ.
- Ta tiến bộ, ta không ngờ đã tiến bộ. Dưới tình huống huyền khí và cảnh giới không tiến bộ, hiện tại không ngờ ta có thể tiến bước. Cám ơnngươi, vị đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620552/chuong-1627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.