Mà khi Vu Nhai và Lan QuânHi chạy đến nơi, lại phát hiện ma pháp kia trận chỉ tràn ngập cảm giácthần bí, nhưng không có cảm giác đẫm máu.
Cũng không khí tức khủng khiếp gì cả, chỉ khiến người ta có cảm giác mê hoặc, dụ dỗ mọi người vọt vào.
Dường như có một giọng nói đang nói cho bọn họ biết, đi vào có thể tìmđược lối vào Ma Uyên. Cùng lúc đó, từ phía xa, Vu Nhai cũng cảm giácđược ma pháp trận đúng là đang mở rộng, giống như vòng xoáy, không ngừng lan ra bên ngoài, không ngừng lớn lên. Cúi đầu nhìn lại. Có vài ngườithanh niên đang do dự có nên đi vào hay không, thoáng cái đã bị cuốnvào. Mãi đến khi trở ra, bọn họ vẫn trong tình trạng mờ mịt.
Bọn họ cũng không khẩn trương, bởi vì bọn họ không cảm giác được trong ma pháp trận có gì nguy hiểm.
Đương nhiên, số người do dự suy nghĩ xem có nên đi vào thực sự rất ít.Phần lớn những người vừa chạy tới đều điên cuồng xông vào, rất sợ makiếm trong Ma Uyên bị người đoạt lấy trước. Đúng vậy, vô số những ngườitrẻ tuổi tham gia đại hội săn bắn lũ lượt phóng vào trong ma pháp trận.
- Tiểu thư Lan Quân Hi, chúng ta...
- Chúng ta không có lựa chọn thứ hai. Vào thôi. Ta đã tìm được vị trí của ba đội Lan Quân Khôi. Lập tức tập hợp cùng bọn họ.
Lan Quân Hi thoáng nở nụ cười. Nếu như không có đạo cụ ma pháp truyềntin, nàng cũng không biết bên trong có bao nhiêu nguy hiểm. Nhưng bâygiờ cho dù nguy hiểm bọn họ cũng phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620532/chuong-1607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.