Đan Đạo Hùng chậm rãi đứng lên trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Râu mép giật giật, Đan Đạo Hùng nói:
- Không biết ta cộng với mấy chục con rối này có thể phòng thủ đến khi lão già Hắc kia chết không?
Hắc Nguyệt đại quản sự muốn đứt dây thần kinh, tâm tình lên xuống phập phồng mãi:
- Sao có thể bị giải được? Tại sao?
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Hỏi tại sao? Ngươi nói thuật định hắc chú của ngươi nghiên cứu từ thuộc tính Lưu Tinh Đồng đúng không? Ngươi cảm thấy tại sao chúng ta tỉnh lại được?
Đan Đạo Hùng nhúc nhích, cục diện nghiêng hướng Vu Nhai.
Hắc Nguyệt đại quản sự kinh ngạc hỏi:
- Ý ngươi là...?
Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn người mặc giáp toàn thân đứng đối diện Đan Đạo Hùng, lão có cảm giác bị lừa. Hắc Nguyệt đại quản sự suy nghĩ nát óc thế nhưng kết quả là nữ nhân sở hữu Lưu Tinh Đồng có mặt tại chỗ.
Chết tiệt, nàng mặc giáp toàn thân làm gì? Xinh đẹp như vậy rảnh rỗi mặc giáp che kín mít làm chi? Khốn kiếp, xui quá!
Vu Nhai nhún vai nói móc:
- Thật tiếc nuối, đúng là hên xui. Các ngươi tự gọi là thần nhưng không được trời ưu ái, giết!
Trong khi Hắc Nguyệt đại quản sự cực kỳ buồn rầu thì Vu Nhai hét to chữ giết, kiếm trận khởi động. Không khí Tinh Linh sâm lâm lại trở nên nặng nề, các thanh kiếm tỏa ánh sáng nhiều màu. Bóng sáng mông lung, đẹp không sao tả xiết, nhưng ai rảnh ngắm cảnh đẹp? Hắc Nguyệt đại quản sự sẽ chết sao?
Người bách tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620391/chuong-1466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.