- Được.
Đầu Vu Nhai đầy dấu chấm hỏi nhưng hắn không nói ra. Bây giờ tốt nhấtđừng truy hỏi cô nàng mới bị nam nhân nhìn thân thể hai lần, còn bịngười ta mắng xối xả, vừa bị thương vừa tội nghiệp, ha ha ha ha ha ha!
Vu Nhai nghĩ đến Thôn Thiên kiếm linh là một cô bé làm hắn rất muốn cười. Vu Nhai nằm xuống ngủ say sưa không biết trời trăng.
Thôn Thiên kiếm linh chậm rãi hiện ra, người phủ phù văn y, đẹp làm người ta nín thở.
Thôn Thiên kiếm linh nhìn Vu Nhai chằm chằm, hừ lạnh một tiếng:
- Bỗng nhiên cùng ngươi đi đến Thần Huyền đại lục, bỗng nhiên thành kiếm linh, đáng hận nhất là tại sao ta thành kiếm linh còn ngươi thì nhậpvào người nhân loại? Khi đó ta làm sao đối xử tốt với ngươi được?
Thôn Thiên kiếm linh nhìn Vu Nhai một lúc sau oán trách:
- Cao cao tại thượng? Được rồi, có một chút. Dựa vào cái gì ngươi chỉ là lưu manh trong mắt ta lại được nhập vào xác nhân loại còn ta làm kiếmlinh của ngươi? Dựa vào cái gì lưu manh nhà ngươi khác với điều lúctrước ta biết?
- Rõ ràng ngươi khiến người ta ghét rồi làm người ta khó thể bỏ mặc. Chẳng lẽ lưu manh trong thiên hạ đều như vậy sao?
- Không, chắc chắn không phải thế. Ngươi là đặc biệt, có lẽ Huyền BinhĐiển chọn ngươi chứ không phải ta là chính xác, bởi vì ngươi thích hượptrà trộn trong thế giới này hơn ta.
Thôn Thiên kiếm linh ngừng than thở, nàng cô đơn nhìn Vu Nhai. Trong một thoáng Thôn Thiên kiếm linh không hiểu nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620290/chuong-1365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.