Thôn Thiên kiếm là tồn tạicực kỳ cổ xưa, nàng bị thương mãi chưa lành, vậy nên câu trả lời củanàng không quá đáng tin. Vu Nhai gặn hỏi gắt gao.
Vì Vu Nhai cố chấp với Huyền Binh Điển nên không hay biết mới rồi ThônThiên kiếm linh trả lời quá nhanh. Câu 'ngươi và . . . ' ý nàng nói'ngươi và ta'.
Thôn Thiên kiếm linh không tình nguyện nói ra:
- Ta không biết!
Thôn Thiên kiếm linh không muốn Vu Nhai hỏi nhiều.
Vu Nhai nói:
- Này Thôn Thiên kiếm lão bà, không lẽ nàng cũng mất trí nhớ như Lạc Thiên kiếm linh?
Ý Vu Nhai là Thôn Thiên kiếm linh giả bộ mất trí nhớ như Lạc Thiên kiếm linh.
Vu Nhai nói tiếp:
- Rốt cuộc có chuyện gì? Nàng tốt bụng nói cho ta biết đi, ta thật sựrất muốn biết tại sao Huyền Binh Điển có trong thế giới kia của ta?
Thôn Thiên kiếm linh vẫn không muốn trả lời, hơi nũng nịu nói:
- Không biết, ta bế quan đây, đừng quấy rầy.
Thôn Thiên kiếm linh vừa khó chịu Vu Nhai gắt hỏi vừa kiêu kỳ, nàng nóixong bỏ đi ngay, mặc kệ hắn. Nghe giọng điệu của Thôn Thiên kiếm linh là biết nàng không muốn giải thích nhiều với Vu Nhai.
Vu Nhai nghe ra Thôn Thiên kiếm linh không muốn nói, hắn không chịu nổicô nàng kiếm linh kiêu kỳ, rất muốn đề nàng xuống. Đúng hơn là Vu Nhairất muốn vỗ mông Thôn Thiên kiếm linh, lúc trước thực lực quá yếu thìthôi, bây giờ hắn đã mạnh như vậy nếu cứ bị nàng lấn lướt thì rất bựcmình.
- Thôn Thiên kiếm lão bà . . .
Vu Nhai quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620287/chuong-1362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.