Độc Cô Diệt Ninh nhẹ nhàng đứng dậy bước tới gần Vu Nhai, nói:
- Ta chẳng qua là bỏ ý thức của ngươi vào bánh xe thời gian, cơ thể của ngươi vẫn ở bên ngoài. Tuy ý thức của ngươi qua tăm năm nhưng cơ thể mới chỉ qua nửa canh giờ, kết hợp thời gian thánh đạo mà ngươi lĩnh ngộ, đã hiểu chưa?
Vu Nhai há to mồm, đầu óc rối loạn nhưng chậm rãi tỉnh táo lại, hắn hơi hiểu ra.
Độc Cô Diệt Ninh cười nói:
- Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ thời gian thánh đạo tức là ngươi đỡ một chiêu của ta, sống sót tiếp tục làm người Độc Cô gia khác họ, mãi đến khi nào ngươi tiêu diệt Độc Cô Chiến Phong thì thôi.
Độc Cô Diệt Ninh bình tĩnh uống rượu, không giống lúc trước điên cuồng.
Độc Cô Diệt Ninh giơ ly hướng Vu Nhai:
- Cùng nhau uống đi, xem như đưa tiễn ta.
Vu Nhai phướt lờ Độc Cô Diệt Ninh, bây giờ hắn cần bình tĩnh, sửa sang lại, giao lưu với các binh linh. Vu Nhai đứng ngây tại chỗ, sắc mặt liên tục thay đổi, qua một canh giờ sau mới thở hắt ra. Vu Nhai nở nụ cười mếu.
Trong khi giao lưu các binh linh nói không biết nửa canh giờ đó Vu Nhai trải qua trăm năm. Các binh linh thấy lạ là tại sao hắn bỗng nhiên ngây người, bọn họ cố gắng đánh thức ăn nhưng qua nửa canh giờ hắn vẫn chết trân.
- Rượu đưa tiễn? Chẳng phải ngươi còn sống được hai tháng sau? Ta không có cách nào ra ngoài.
Tâm tình Vu Nhai cực kỳ phức tạp, tâm trạng trăm năm già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620281/chuong-1356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.