- Làm vong linh không phải vĩnh viễn giữ được vlý tính, có lẽ các ngươi sẽ mãi mãi sa đọa . . .
- Không sao.
Vong Linh huynh lại nói:
- Có lẽ các ngươi sẽ lại chết một lần nữa. Vì chưa chắc chúng ta thắng,bây giờ ra ngoài có lẽ có thể dùng ngọc bài lữ hành bị động tay chân làm chứng cứ, ít nhất ngăn cản được hành động của bọn họ.
A Đặc Thác ngẩn ngơ. Đúng vậy, rất có thể sẽ chết một lần nữa.
Vu Nhai đứng ra, nghiêm túc nói:
- Có lẽ chúng ta không có cách nào giết hết mấy trưởng lão thần giai kia nhưng ta nắm chắc cho các ngươi trả thù sung sướng đầm đìa, có thể tiêu diệt Uông Thịnh. Đừng chậm trễ nữa, chúng ta hãy đi mau.
Vong Linh huynh cảm thấy bây giờ Vu Nhai đi khu vực vòng trong sẽ tốthơn, nhưng hắn mãi mãi đặt người thân, bằng hữu ở vị trí hàng đầu.
Lúc trước có nói quay về khu vực vòng trong sẽ không kịp cứu Bắc Đẩu đoàn.
Vu Nhai nói xong không quan tâm ý kiến của Liệt Ai Nhân, hắn kêu VongLinh huynh thu hai linh hồn. Làm xong mọi thứ, mảnh đất Liệt Ai Nhân, AĐặc Thác bị giết trở về như cũ, không ai biét linh hồn hai người đã bịmang đi, không ai biết từng có Vong Linh pháp sư đến đây.
Trước khi đi Vu Nhai mở miệng nói:
- Hai vị yên tâm, ta sẽ không để các ngươi trầm luân. Ta từng siêu độoan hồn trên ngàn năm, khi đó ta sẽ cho các ngươi gặp lại người thân,bằng hữu.
- Đã là ngoài bìa khu vực vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620232/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.