Hai người tìm đến một quáithú hỏa hệ, Vu Nhai chưa từng dung hợ loại lửa này. Vu Nhai bày ra phùvăn trận ánh sáng, giết con mồi rồi thu phù văn trận về, quả nhiên cảmgiác đó lại nổi lên.
Vu Nhai vẫn chỉ lấy quy tắc chi nguyên thuộc tính hỏa, tìm mục tiêu tiếp theo.
Vong Linh huynh lấy làm lạ hỏi:
- Vu huynh, ngươi lại định bày phù văn trận ánh sáng? Lần này là quáithú thuộc tính quang, e rằng ánh sáng không có hiệu quả với chúng.
Vong Linh huynh cảm giác hành động này là phí thời gian, mục tiêu củahai người là ma thú thuộc tính quang, lại là loại quy tắc chi nguyên VuNhai chưa từng dung hợp. Thuộc tính quang tất nhiên mặc kệ ánh sáng.
Vu Nhai không giải thích gì nhiều, hắn vẫn bày phù văn trận ánh sáng rồi hành động.
Săn giết xong Vu Nhai lấy quy tắc chi nguyên thuộc tính quang, thu phù văn trận ánh sáng về.
Khi Vu Nhai xoay người đi, hắn cười khẩy nói:
- Hừ! Vong Linh huynh có biết tại sao ta phải bày nhưng phù văn trận ánh sáng không? Rất lạ lùng, không biết là loại người vô sỉ nào cứ rình rập hành tung của chúng ta, ta không tìm thấy tung tích nhưng khi sử dụngphù văn trận ánh sáng thì cảm giác bị rình đó biến mất. Ta nghi ngờ cókẻ dùng ma pháp quan sát hành động của chúng ta.
Vu Nhai nói lớn tiếng như rùa kẻ lưu manh, không, phải nói là hắn cực kỳ tức giận.
Vô sỉ.
Nhiều người trên quảng trường chưa tin bị Vu Nhai phát hiện bọn họ quansát hắn nghe lời này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620227/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.