Vu Nhai nghe tiếng cười thì vội biện giải:
- Nói này Thôn Thiên kiếm lão bà, thật ra ta làm vì nàng. Ài, ta không biết trái tim cô nương đó thế nào, nhưng ta đã có nàng, Thủy Tinh, Dạ Tình, không thể làm bậy. Nàng nhìn xem ta si tình nàng biết bao?
Vu Nhai quyết tâm thầm nghĩ:
- Chắc chắn cô nương Thôn Thiên kiếm cho rằng ta thiếu não không nhận ra! Sao có thể mất mặt trước nàng? Phải chiếm lợi bằng miệng!
Vu Nhai và Thôn Thiên kiếm linh tiến vào vùng chiến tranh.
Thôn Thiên kiếm linh suýt sặc, muốn đâm Vu Nhai một lỗ, đúng là miệng chó không phun ngà voi.
Từ khi Vu Nhai ra khỏi kiếm thần bí địa thì Thôn Thiên kiếm linh phục hồi, tâm tình rất tốt. Bởi vì Thôn Thiên kiếm linh được nhiều kiếm, nàng cất hết một trăm tám mươi chín thánh kiếm, đương nhiên nếu Vu Nhai muốn dùng tùy thời có thể lấy.
Nói thật ra Thôn Thiên kiếm linh cực kỳ vừa lòng kiếm đạo của Vu Nhai nhưng ngoài miệng không nói.
Tóm lại Vu Nhai biết Vu Nhai đã đặt nền móng siêu cường giả, đôi khi nàng sẽ nghĩ:
- Một ngày nào đó mình sẽ bị hắn hoàn toàn toàn nắm giữ, tiếp đó có lẽ bị hắn . . .
Mỗi khi nghĩ đến đây là lòng Thôn Thiên kiếm linh rối bời, không biết làm sao, có chút mong đợi lại hơi sợ.
Vu Nhai không biết tâm tình rối rắm của Thôn Thiên kiếm linh, tâm tình hắn đang rất tốt, tràn ngập mong chờ về chuyến đi công hội lữ giả.
- Hì hì.
Vu Nhai chưa vui vẻ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620185/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.