Chương trước
Chương sau
Vu Nhai nghe tiếng cười thì vội biện giải:
- Nói này Thôn Thiên kiếm lão bà, thật ra ta làm vì nàng. Ài, ta không biết trái tim cô nương đó thế nào, nhưng ta đã có nàng, Thủy Tinh, Dạ Tình, không thể làm bậy. Nàng nhìn xem ta si tình nàng biết bao?
Vu Nhai quyết tâm thầm nghĩ:
- Chắc chắn cô nương Thôn Thiên kiếm cho rằng ta thiếu não không nhận ra! Sao có thể mất mặt trước nàng? Phải chiếm lợi bằng miệng!
Vu Nhai và Thôn Thiên kiếm linh tiến vào vùng chiến tranh.
Thôn Thiên kiếm linh suýt sặc, muốn đâm Vu Nhai một lỗ, đúng là miệng chó không phun ngà voi.
Từ khi Vu Nhai ra khỏi kiếm thần bí địa thì Thôn Thiên kiếm linh phục hồi, tâm tình rất tốt. Bởi vì Thôn Thiên kiếm linh được nhiều kiếm, nàng cất hết một trăm tám mươi chín thánh kiếm, đương nhiên nếu Vu Nhai muốn dùng tùy thời có thể lấy.
Nói thật ra Thôn Thiên kiếm linh cực kỳ vừa lòng kiếm đạo của Vu Nhai nhưng ngoài miệng không nói.
Tóm lại Vu Nhai biết Vu Nhai đã đặt nền móng siêu cường giả, đôi khi nàng sẽ nghĩ:
- Một ngày nào đó mình sẽ bị hắn hoàn toàn toàn nắm giữ, tiếp đó có lẽ bị hắn . . .
Mỗi khi nghĩ đến đây là lòng Thôn Thiên kiếm linh rối bời, không biết làm sao, có chút mong đợi lại hơi sợ.
Vu Nhai không biết tâm tình rối rắm của Thôn Thiên kiếm linh, tâm tình hắn đang rất tốt, tràn ngập mong chờ về chuyến đi công hội lữ giả.
- Hì hì.
Vu Nhai chưa vui vẻ được bao lâu chợt thấy có người ở bên dưới bắn ra kiếm ý dường như ra hiệu với hắn.
Vu Nhai cúi đầu nhìn, thì ra Kiếm Điêu bất giác bay tới đệ cửu kiếm hoàn hùng quan, tiếp tục bay đi sẽ không là phạm vi Độc Cô Thần thành nữa. Người phát ra kiếm ý là nữ tướng quân kia, Vu Nhai nhận ra nàng. Đó là nữ thủ tướng kiên quyết phản đối không cho Vu Nhai mang theo Dị Ma tộc vào Độc Cô Thần thành. Nữ tướng quân phát ra kiếm ý xong vẫy tay với Vu Nhai.
Ân đại tiểu thư hành lễ quân chính quy nhất với Vu Nhai:
- Kính chào Vu thống lĩnh!
Vu Nhai sửng sốt, chợt nhớ hắn là thống lĩnh gì đó của kim bào màu tạp.
Vu Nhai gật đầu, hỏi:
- Có chuyện gì?
Ân đại tiểu thư đáp:
- Có người muốn gặp ngài.
Ân đại tiểu thư đứng trước mặt Vu Nhai không cảm giác người nổi tiếng này có gì đáng sợ, nhưng thế này mới là đáng sợ nhất. Mấy tháng trước Vu Nhai chưa kiếm đạo thành thánh Ân đại tiểu thư là con kiến trước mặt hắn, bây giờ thì sao?
- A?
Vu Nhai mờ mịt, nói:
- Biết rồi.
Ân đại tiểu thư dẫn Vu Nhai đến trước mặt một binh sĩ, theo kinh nghiệm của hắn thì vị trí binh sĩ đứng là góc chết các mặt. Là ai muốn tìm hắn?
Vu Nhai định hỏi nhưng Ân đại tiểu thư đã đi ra vài bước, ngó quanh quất như đang ngắm cảnh chứ không phải giữ khoảng cách với hắn.
- Độc Cô Đoạn Nghịch kính chào Ma Kiếm chấp sự.
Nghe câu này mắt Vu Nhai lóe tia sáng, đánh giá Độc Cô Đoạn Nghịch từ trên xuống dưới.
Vu Nhai nói:
- Thì ra là ngươi.
Độc Cô Đoạn Nghịch cười khổ nói:
- Đúng vậy! Là ta, các chủ đã phía ta đến bên cạnh ngài.
Lúc trước Độc Cô Đoạn Nghịch không biết Ma Kiếm chấp sự là ai, sau khi hỏi thì trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng cười khổ.
- A? Vậy ngươi cứ tiếp tục công việc thường ngày đi, ta chỉ treo danh Ma Kiếm chấp sự.
Vu Nhai có chút ấn tượng, lúc Độc Cô Chiến Phong bắt Độc Cô Cửu Mạc hình như có ra lệnh Độc Cô Đoạn Nghịch đi theo Ma Kiếm chấp sự, tức là hắn. Vu Nhai không biết nên nói cái gì, hắn suýt quên mình là Ma Kiếm chấp sự. Độc Cô Chiến Phong là U Linh kiếm các chủ, Vu Nhai là Ma Kiếm chấp sự, đôi khi hắn nghĩ đây là trò đùa dai của Độc Cô gia chủ rảnh rỗi sinh nông nổi.
Độc Cô Đoạn Nghịch lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Độc Cô Đoạn Nghịch tiếp tục bảo:
- Ta đến gặp chấp sự đại nhân vì có chuyện bí ẩn cần báo cáo. Đại nhân nhổ đám gián điệp Độc Cô Cửu Dương, Độc Cô Cửu Mạc của Cổ Duệ chi dân khiến các đại thế lực cảnh giới nghiêm ngặt. Trong đó nhiều đại thế lực, đại gia tộc đào ra khá nhiều gián điệp của Cổ Duệ chi dân, làm Cổ Duệ chi dân tổn thất trầm trọng, cộng với đại nhân vốn là cái đinh trong mắt bọn họ . . .
Vu Nhai kinh ngạc hỏi:
- Cho nên bọn họ muốn giết ta?
Độc Cô Đoạn Nghịch trả lời:
- Đúng vậy! Theo tình báo thì Cổ Duệ chi dân đã quyết tâm khử ngài, điều tra ra Cổ Duệ chi dân đã phái sát thủ chạy tới Kiếm vực hành tỉnh, đang chờ đại nhân rời khỏi Độc Cô gia là ám sát ngay.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, mở miệng nói:
- Ta đã biết, đa tạ!
Vu Nhai định xoay người đi, lúc này Độc Cô Đoạn Nghịch lại nói:
- Chấp sự đại nhân, chúng ta có thể sắp xếp cho ngài an toàn rời khỏi Kiếm vực hành tỉnh, không biết . . .
Vu Nhai lắc đầu, nói:
- Không cần, bọn họ không giết ta được.
Chỉ cần không phải cao thủ giống như Hắc Nguyệt đại quản sự thì Vu Nhai không sợ, đã có kiếm đạo thành thánh khiến hắn tràn trề tự tin. Trong Kiếm vực hành tỉnh cho Hắc Nguyệt đại quản sự mười lá gan cũng không dám làm ẩu giữa ban ngày.
Vu Nhai chào Ân đại tiểu thư, tượng trưng nói mấy câu rồi leo lên Kiếm Điêu bay đi.
Độc Cô Đoạn Nghịch ngẩn ngơ, lúc trước sắp đặt này nọ đều công cốc sao? Vu Nhai tự tin quá đáng.
Độc Cô Đoạn Nghịch lắc đầu, gã vốn suy nghĩ làm chút chuyện giúp người gã từ đầu đến cuối luôn xem trọng. Độc Cô Đoạn Nghịch nhớ lúc trước mấy lần ngăn cản Vu Nhai giết Độc Cô Cửu Dương, cũng nhờ gã nên Độc Cô Cửu Dương sống tới bây giờ, xảy ra nhiều chuyện.
Độc Cô Đoạn Nghịch khẽ thở dài:
- Ài.
Độc Cô Đoạn Nghịch nhớ lời Vu Nhai từng nói, lần sau gặp mặt gã sẽ không ngăn được hắn giết chết Độc Cô Cửu Dương. Đúng vậy, Độc Cô Đoạn Nghịch bây giờ không đủ để Vu Nhai nhét răng, Độc Cô Cửu Dương cũng chết.
Ân đại tiểu thư hỏi:
- Đoạn Nghịch thúc thúc, Vu Nhai có bị gì không? Ám sát kia . . .
Độc Cô Đoạn Nghịch mỉm cười nói:
- Nếu hắn đã nói không sao thì chắc chắn là không sao. Độc Cô Cửu Tà nói cần phải mù quáng tin tưởng hắn.
Ân đại tiểu thư ngây người nhìn nam nhân đã biến thành đốm đen, cao đến không thể với tới.
Vu Nhai không biết hắn lại thu hoạch thêm mấy người tin tưởng mù quáng.
Vu Nhai nhìn bản đồ hiện ra trên ngọc bài lữ hành, khó hiểu suy đoán:
- Hướng này hình như là một thành phố lớn phía nam Kiếm vực hành tỉnh, tổng bộ công hội lữ giả ở đó sao?
Rất nhanh Vu Nhai phủ nhận, không thể nào tình cờ như vậy, chắc chắn đây chỉ là nơi tập trung. Khi đó sẽ có người công hội lữ giả dẫn bọn họ đến chỗ khác.
Vu Nhai rất để bụng hành động ám sát, hắn không có thói quen khinh địch, nhưng đã biết thì không sợ nữa. Vu Nhai bỗng cười kỳ dị.
- Nơi tập trung người được chọn? Hì hì, ám sát . . .
Vu Nhai ngừng cười, biến mất khỏi lưng Kiếm Điêu. Trong khi Vu Nhai cười khùng khục thì linh giác siêu nhạy phát hiện hơi thở Cổ Duệ chi dân đến gần, bây giờ hắn sẽ không cứng đối cứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.