Vu Nhai dứt lời, toàn trường yên lặng. Trừ đám người xung quanh bị Độc Cô Chiến Phong 'hóa đá', mọingười tỉnh táo đều nhìn đôi phụ tử huyết mạch, hai sát ý một lớn một nhỏ va chạm.
- Xin lỗi? Ha ha, có thể, chỉ cần thực lực của ngươi đến cảnh giới của ta bây giờ thì ta sẽ xin lỗi ngươi.
Độc Cô Chiến Phong cười phá lên nói ra lời khiến mọi người bất ngờ.
Vu Nhai không hề vui vẻ, nét mặt sa sầm nói:
- Không phải xin lỗi ta, lời xin lỗi của ngươi vô dụng. Không có ngươi thì ta vẫn sống tốt.
Lần đầu tiên thì Độc Cô Chiến Phong lơ là, hoặc nên nói là không quantâm. Khi 'Vu Nhai cặn bã' còn nhỏ, Hoàng Phủ Nhàn chặn Vu Thiên Tuyếtbên ngoài cửa Độc Cô gia. Lần thứ hai thì Độc Cô Chiến Phong vẫn lơ là,hờ hững. Vu Nhai cặn bã, Vu Thiên Tuyết bị Hoàng Phủ Nhàn hành tàn phế,buộc ra khỏi Độc Cô gia, từ nay không thể bước vào một bước.
Về tình về lý Độc Cô Chiến Phong có xin lỗi Vu Nhai cũng đúng, gã phảixin lỗi rất nhiều. Độc Cô Chiến Phong có dùng cách gì cũng không thể bồi thường nỗi khổ mấy năm nay của Vu Thiên Tuyết, 'Vu Nhai cặn bã', bọn họ không tha thứ gã cũng không hề gì.
Nếu đổi thành 'Vu Nhai cặn bã' có lẽ mọi chuyện sẽ không phức tạp như vậy.
Nhưng mấu chốt là Vu Nhai bây giờ đã không phải là 'Vu Nhai cặn bã', hắn không quan tâm tài nguyên, vinh diệu Độc Cô gia. Vu Nhai không hề quantâm đến phụ thân không liên gì linh hồn hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620152/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.