Cùng lúc đó, trong sân đơn giản của Lữ gia Kích Lĩnh hành tỉnh, Lữ Nham mới trở về từ tiền tuyến mở mắt ra tức giận quát:
- Là ai? Đi ra!
Tiền tuyến giao cho thế hệ trước, thanh niên như Lữ Nham tôi luyện mộtlúc thì được, ở trong chiến trường lâu dài là không khôn ngoan.
Thiên tài cần rèn luyện nhưng cũng cần được bảo vệ.
Một bóng người kỳ dị xuất hiện:
- Không uổng là người được Thiên Chiến thần kích chọn trúng.
- Ngươi là ai?
Bóng người chậm rãi nói:
- Biết công hội lữ giả không?
- Không biết.
- Vậy ngươi quen một vị Bạch lão sư thích kheo mẽ không? Là người cho Vu Nhai mượn kiếm, ta là bằng hữu của hắn.
Lữ Nham biết Bạch lão sư hơi bất phàm, hỏi:
- A? Ngươi có việc gì hay Bạch lão sư cần nhờ ta nhắn lại?
Người đó khẽ thở dài:
- Không không không, là Bạch lão sư giới tiệu ngươi cho ta. Ài, hếtcách, người ta nhìn trúng đã chết trên chiến trường, đành tìm ngườikhác.
Người đó bước ra bóng ma, vóc dáng hơi ẻo lả.
Lữ Nham chân chất nói:
- Bạch lão sư giới thiệu ta cho ngươi? Ta không phải đồng tính luyến ái!
Nam nhân ẻo lả vụt tắt nụ cười, mặt đen như lọ nồi, gân xanh nổi lên nhưng vẫn rất xinh đẹp.
- Ta nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, bây giờ ngươi hãy cầm thứ này đi lữ hành, muốn biến mạnh thì hãy đi du lịch.
- Lữ hành, ngươi đang nói cái gì?
- Nói thế này đi . . .
Nam nhân ẻo lả cố kiên nhẫn giải thích cho Lữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620126/chuong-1201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.