Bọn họ từ Huyền Binh đế đôđến Bắc Đẩu hành tỉnh là để học long văn của Vu Nhai, kết quả tên khốnnày chết. Lúc trước có gần mười người đến Bắc Đẩu hành tỉnh cuối cùngvài người quay về, bọn họ bởi vì các loại nguyên nhân nên vững tin hắncòn sống, ở lại tới cuối cùng. Kết quả chiến tranh bắt đầu, bọn họ thamgia chiến trận, khắc phù văn cho các chiến sĩ. Vu đại tướng quân khôngbiết chuyện này, thế là sao? Rất đau lòng, bọn họ chính là phù văn sư!
Vu Nhai ngoan ngoãn xin lỗi:
- A! Ta nhớ ra rồi, quả nhiên có phù văn. Ta . . . Được rồi, ta xin lỗicác ngươi, ta cảm thấy rất vui và vinh hãnh vì các ngươi đến hỗ trợ BắcĐẩu. Ta bận quá nên không nhớ.
Liễu Mị Nhi lại liếc hướng Thủy Tinh, Dạ Tình:
- Bận?
- A! Bọn họ là lão bà của ta, mới rồi hết bận nên . . .
Vu Nhai thật sự không biết nên giải thích thế nào, dù có thê tử cũngkhông nên bỏ mặc người ta một góc, bọn họ lại là phù văn sư có địa vịrất cao. Bực mình nhất là mới rồi Vu Nhai rất bận, thảo luận xong thảlỏng một chút ai ngờ bị người bắt gặp.
- Chúng ta ta đi.
Liễu Mị Nhi không thèm nghe, Vu Nhai có giải thích cỡ nào cũng vô dụng.
Dạ Tình lạnh lùng nói:
- Hừ! Các ngươi muốn học long văn thì tốt nhất là đứng lại, các ngươi là phù văn sư có gì ghê gớm? Đừng quên các ngươi đến bái sư học nghệ, cácngươi chỉ là đệ tử của Vu Nhai. Chẳng lẽ việc riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1620117/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.