Chương trước
Chương sau
Lão nhân đại quản sự hao tổn ba lần là: Dịch chuyển không gian, ý thức vào Mê Vụ sơn mạch liên kết với bóng đen hình người, ra lệnh cho Hắc Đạt Tư. Mệnh lệnh cuối cùng là không cần thiết, nhưng lão nhân đại quản sự không nuốt trôi cục tức này.
Nếu có thể thì lão nhân đại quản sự rất muốn đi giết Vu Nhai ngay bây giờ, nhưng lão biết bên kia có một siêu cao thủ nhân loại đang chờ đợi.
Lão nhân đại quản sự không sợ Đan Đạo Hùng, nhưng trời biết cái tên cầm gậy có đi một mình không? Có lẽ gã tìm đến nhiều người hỗ trợ, dù chỉ là thiên binh sư nhưng góp đủ số lượng dư sức xé xác lão nhân đại quản sự ra. Bây giờ lão nhân đại quản sự chỉ có một mình.
- Tốt tốt tốt, tiểu tử nhân loại bình thường, ta nhất định sẽ dùng nhiều cách khiến ngươi sống không được, chết không xong. Ta không chỉ hành xác ngươi mà còn làm tâm linh tan vỡ.
Lão nhân đại quản sự phát ra lời thề độc ác nhất:
- Ta vốn không định cho ngươi gặp lại công chúa, nhưng bây giờ ta đổi ý. Ta sẽ khiến ngươi đau khổ nhìn công chúa trưởng thành, nhìn công chúa thành thân, nhìn công chúa sinh con, sinh cháu. Ngươi chỉ có thể nhìn, không làm gì được. Còn có nữ nhân sở hữu Lưu Tinh Đồng, ta nhất . . . Nhất định sẽ khiến ngươi sống . . . Hộc hộc . . .
Lão nhân đại quản sự không ngừng nói ra kế hoạch sau khi bắt Vu Nhai, cực kỳ độc ác. Lão nhân đại quản sự không hay biết sau ulưng lão, Tiểu Mỹ lén mở mắt ra, đôi mắt to tròn xoe tinh nghịch.
Đúng vậy, Tiểu Mỹ đột nhiên tỉnh lại.
Tiểu Mỹ thầm nghĩ:
- Ngọc Thủy thật lợi hại, khiến ta tỉnh lại được. Hừ, quả nhiên lão bất tử này muốn giết Vu đại ca, giở tò làm ta ngủ.
Lúc trước Tiểu Mỹ thiếp ngủ, binh linh cũng không biết thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì. Tấm thuẫn của Tiểu Mỹ không nghịch thiên như Thôn Thiên kiếm. Mới rồi Tiểu Mỹ tỉnh lại một lúc, Ngọc Thủy từng đứng đầu một tộc nên đoán ra được.
Khi vừa tỉnh lại Ngọc Thủy dùng ngay báu vật của Ngọc Nữ tộc vào người Tiểu Mỹ, cho nên bây giờ nàng đã tỉnh.
Mắt Tiểu Mỹ nhấp nháy nói:
- Ta đi làm công chúa không thể như kế hoạch lúc trước, mặc kệ tất cả, giận dỗi với bọn họ. Ta nên làm điều gì đó thì tương lai mới giúp được đám Vu đại ca, ít nhất khi Vu đại ca bắt ta có thể cứu hắn ra, hay tiêu diệt lão bất tử này trước.
Cô nương mặt ngây thơ dáng người ma quy này đúng là có tài diễn kịch, nàng sẽ không vì nghe lão nhân đại quản sự độc ác nguyền rủa mà nhảy ra lý luận với lão.
Hiện giờ Tiểu Mỹ quyết định làm điều gì đó, nàng chờ đến địa bàn Cổ Duệ chi dân rồi mới lên kế hoạch cụ thể.
Mắt Tiểu Mỹ xoay tròn nói:
- Hì hì, Vu đại ca vẫn lợi hại như ngày nào, chọc lão bất tử tức giận như vậy.
Tiểu Mỹ mừng thay cho Vu Nhai, thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất lão nhân đại quản sự không bắt Vu Nhai được.
Mắt Tiểu Mỹ trở nên cô đơn, nàng khẽ thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.
Từ lúc Tiểu Mỹ vào Bắc Đẩu cô nhi viện đến bây giờ không hoàn toàn là diễn kịch, nhiều điểm đáng yêu là tính cách của nàng. Lúc trước Tiểu Mỹ lựa chọn quên mất vài chuyện, cưỡng ép mình lãng quên, phong kín trí nhớ. Có khi những gì Tiểu Mỹ làm là tính cách vốn có của nàng.
Hoặc bởi vì phong kín trí nhớ nên Tiểu Mỹ có chút thiên nhiên ngốc.
Tức là Tiểu Mỹ thật sự là một thiếu nữ kỳ lạ, hơi bị bệnh tâm thần.
Nói đơn giản là Tiểu Mỹ phong ấn vài trí nhớ, khi ở chung với Vu Nhai gặp những sự việc từng bước giải phong. Tiểu Mỹ lại cố gắng quên đi, từ lúc đó nàng bắt đầu diễn kịch.
Bây giờ Tiểu Mỹ không thể phong kín ký ức nữa, nàng rất buồn bực.
Mê Vụ sơn mạch, Vu Nhai đang tu luyện không biết tâm tình của Tiểu Mỹ, không biết nàng quyết định làm công chúa thật nghiêm túc.
Nửa ngày sau, Vu Nhai lại mở mắt ra. Sự thật chứng minh Vu Nhai đã cẩn thận quá đáng, xung quanh không có một con ma thú. Hắc Đạt Tư biến mất, không khí yên lặng kỳ dị.
U Hoang kiếm linh trước nay im lặng là vàng bỗng mở miệng nói:
- Chủ nhân, có vẻ hơi lạ. Chỗ này không giống nơi chủ nhân từng đến, xung quanh không có một con ma thú.
U Hoang kiếm linh có quyền lên tiếng về Mê Vụ sơn mạch nhất.
Vết thương trên người Vu Nhai đã lành, chữa lành nhanh như vậy là nhờ dược vật của Tư Mã Tường.
Cơ thể Vu Nhai vẫn có vài chỗ đau đớn nhưng đều là ngoại thương, qua hai ngày sẽ khỏe. Vu Nhai nghe U Hoang kiếm linh nói thì quan sát xung quanh, linh giác thả ra ngoài, được đếnk ết quả là trống rỗng.
bốn phía tối tăm, với thực lực bây giờ của Vu Nhai không thể nhìn rõ ràng như lúc ở bên ngoài.
Vù vù vù vù vù!
Trong phút chốc Vu Nhai nghe có tiếng ù ù, hắn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã nhúc nhích.
Vu Nhai hú lên:
- Cha nó, Thôn Thiên kiếm lão bà, nàng lại làm gì nữa đây? Thực lực của lão tử sắp đến thánh giai!
Vu Nhai rất buồn bực, thực lực của đã sắp đến thánh giai còn bị cưỡng ép kéo bay đi.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, thực lực thiên binh sư không là gì trước thánh giai, đặc biệt là trước mặt đám người đỉnh thánh binh sư không biết đã tới thần giai chưa, yếu giống con kiến.
Thôn Thiên kiếm cũng là thần binh, là thứ cho nhân vật thần giai sử dụng.
Nhưng Vu Nhai vẫn rất buồn bực, cứ tưởng sau khi kề vai chiến đấu thì Thôn Thiên kiếm linh vô cùng kiêu ngạo sẽ trở nên thân thiện hơn, nào biết vẫn là như cũ. Thôn Thiên kiếm linh không đáng yêu chút nào, tuy rằng khi nàng hành động là Vu Nhai sẽ được cầm thần binh.
Mỗi lần đến tình huống này Vu Nhai vừa hưng phấn lại buồn bực, thần binh, Huyền Binh Điển sắp có thành viên mới rồi sao?
Trong khi Vu Nhai khó chịu thì một thanh âm không đáng yêu, kiêu ngạo, vui sướng khi người gặp họa, giọng điệu 'quả nhiên ngươi hiểu lầm ta' nói:
- Liên quan gì ta? Đừng hễ gặp chuyện gì cũng đổ lên đầu ta.
Thôn Thiên kiếm linh có thành kiến với Vu Nhai, thường hay hiểu lầm hắn, kết quả đô phát hiện tiểu tử này mỗi lần làm chuyện nhân phẩm thấp kém đều có ẩn ý khiến nàng cực kỳ bực mình, tức giận không có chỗ trút ra. Lần này đến lượt Vu Nhai hiểu lầm nàng, xem như Thôn Thiên kiếm linh báo thù mấy mũi tên.
Vu Nhai chớp mắt hỏi:
- Cái gì? Không liên quan đến nàng?
Vu Nhai nhìn xuống bụng, há to mồm. Thứ chui ra khỏi cơ thể Vu Nhai không phải Thôn Thiên kiếm mà là Thí Thần Ma Nhẫn. Thứ kéo Vu Nhai bay đi là Thí Thần Ma Nhẫn.
Muốn khóc, chủ nhân như ta thật sự không giống chủ nhân, các binh linh hành động không thèm trưng cầu ý kiến của chủ nhân.
- Thí Thần Ma Nhẫn, ngươi muốn mang ta đi đâu?
Vù vù vù vù vù!
Thí Thần Ma Nhẫn chỉ ngân lên, phớt lờ Vu Nhai. Không biết là do Thí Thần Ma Nhẫn không nói được hay thật sự xem Vu Nhai vô hình, hay thần binh bình thường không thể tùy ý nói chuyện. Khắc Liệt Luân Tư, Phong Doanh từng nói binh linh thần binh không thể tùy ý ra thế giới bên ngoài. Nhưng sự thật chứng minh Thôn Thiên kiếm linh thích gì nói là nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.