Chương trước
Chương sau
Mọi người vãnh tia lắng nghe, tuy không biết phù văn trận la cái gì nhưng cảm giác rất lợi hại.
Lão già Mê Thành không cho đám người hy vọng đích thực:
- Cái này . . . Ta còn cần nghiên cứu lại mới kết luận được.
Chỉ vừa tiếp xúc phù văn trận làm sao lão già Mê Thành công tác ngay được? Lão phải nghiên cứu sâu. Lúc trước Vu Nhai, Liễu Mị Nhi, Ngũ Thanh có thể giải mở trận pháp, học nhiều thứ được ngay, lão già Mê Thành hiểu biết phù văn sâu sắc chỉ cần một ít thời gian là giỏi.
- Nếu vậy thì ta đi gặp mẫu thân trước.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, cảm thấy lão già Mê Thành cần thời gian, hắn quyết định đi gặp Vu Thiên Tuyết. Độc Cô Thanh Hải đứng bên cạnh bị phớt lờ, trông lão thật vô dụng.
Độc Cô Thanh Hải khó chịu nói:
- Tiểu tử, ta thật sự không có ích gì sao?
Vu Nhai khó xử nói:
- Cái này . . . Hình như người cũng giúp được. Người xem xung quanh có nhiều người nghe kế hoạch của chúng ta, sẽ có kẻ nổi ý xấu. Người hãy giám thị bọn họ đi.
Sa mặt Độc Cô Thanh Hải, bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia co giật. Đường đường là trưởng lão Độc Cô gia biến thành máy giám thị? Vu Nhai còn ra vẻ bất đắc dĩ, vì tình nghĩa nên cho Độc Cô Thanh Hải công việc này?
Vu Nhai vô tội nói:
- Ai bảo lão buộc ta nói ra kế hoạch nên lão phải chịu trách nhiệm, chuyện này thật sự rất quan trọng.
Độc Cô Thanh Hải buồn bực, thầm nghĩ:
- Đã già một đống tuổi, tiểu tử nhà ngươi mập mờ với tôn nữ của ta, rất có thể thành tôn nữ tế vậy mà đối xử như thế với ta, không biết tôn trọng tiền bối gì hết.
Đặc biệt khi Độc Cô Thanh Hải nhìn lão già Mê Thành say mê nghiên cứu phù văn trận dưới đất trong ánh nắng rực rỡ, rất muốn đá bay lão rồi quay đầu bỏ đi.
Bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia là thuộc hạ của Độc Cô Thanh Hải, tâm tình rất khó chịu.
Nhưng tiếp theo Độc Cô Thanh Hải rất sung sướng, vì Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Chúng ta là người nhà không nói lời khách sáo. Người giúp ta, ta khắc ghi trong tim. Người cần tiểu bối như ta cảm ơn cảm tạ sao?
Vu Nhai nói xong đi ngay, không đợi Độc Cô Thanh Hải trả lời.
Độc Cô Thanh Hải ngây người một lúc rồi cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Người một nhà, lão già Mê Thành, ngươi cố lên đi!
Độc Cô Thanh Hải hét to với mọi người:
- A dám mật báo là ta diệt cả nhà hắn!
Nếu lão già Mê Thành nghe lời Vu Nhai nói sẽ câm nín, lại dùng chiêu người một nhà.
Mặt lão già Mê Thành từ tươi rói chuyển sang mây đen, cố gắng kiềm nén nỗi lòng.
Lão già Mê Thành thầm nghĩ:
- Người một nhà cái con khỉ, có một tôn nữ xinh đẹp có gì ghê gớm? Sớm biết vậy lúc ra khỏi Thiên Tội Uyên cũng mang theo Cửu Lan nha đầu . . .
Dao Quang thành bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Lão già Mê Thành còn đang nghiên cứu phù văn trận nhưng có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị sẵn, đó là thật nhiều kim loại. Chắc chắn phải tạo phù văn trận, kim loại là vật dụng không thể thiếu.
Vu Nhai đi hướng Vu gia, lầm bầm:
- Thật tình, thiên phú tốt cũng phiền, ngay cả chuyện này đều phải tính kế.
Dù là người nhà hay không Vu Nhai phải tỏ ra lễ độ. Nhưng xem bộ dạng lúc trước của Độc Cô Thanh Hải đi, nếu nói cảm ơn thì trời biết lão có nói: Không cần cảm ơn, bái ta làm sư phụ, học kiếm pháp người điên của ta là được.
Hiện tại năng lực chính của Độc Cô Cửu Tà là kiếm pháp người điên, mạnh thì rất mạnh nhưng không đẹp chút nào.
Chủ yếu là Vu Nhai có rất nhiều thứ cần học, thêm Độc Cô Thanh Hải giám sát học kiếm pháp người điên thì mất nhiều hơn được, không cần thiết.
Độc Cô Thanh Hải không vô dụng như Vu Nhai nói, nếu lão đi, chỉ còn lại lão già Mê Thành thì bên Mông thân vương sẽ lao lên tấn công ngay. Dù bày phù văn trận thành công nhưng nếu gặp thánh binh sư mạnh mẽ công kích thì khó ngăn cản được lâu. Phù văn trận chủ yếu ngăn cản binh lính bình thường, khoe giá trị của Vu Nhai cho Huyền Binh Đại Đế thấy.
Nghe Vu Nhai tự kỷ lầu bầu, các binh linh mắt trợn trắng.
- Xì!
* * *
- Nói này, Vu đoàn trưởng làm sao vậy? Tại sao mặc đồ giống U Hoang? Bộ đồ của các ngươi là hắn đưa cho? Hay U Hoang thật ra là sư phụ của Vu Nhai, mỗi lần đi ra toàn là Vu Nhai nhờ?
- Đúng vậy! Còn đám tọa kỵ đó là sao? Tốc độ kinh khủng quá.
- Còn rồng nữa, khi Vu đoàn trưởng ra tay ta như thấy cự long. Tại sao vậy? Bảy cây trường thương khủng bố đó cảm giác rất giống huyền binh bản mệnh của Vu đoàn trưởng, nhưng hắn không thể có nhiều huyền binh bản mệnh như vậy được.
Mọi người bắt đầu phân công hợp tác, bỏ tiền góp của, lấy hết tài liệu kim loại có thể dùng ra. Đám người vừa làm vừa nhiều cuyện. Đặ biệt gặp mấy chục thành viên Xích Sắc quân đoàn theo Vu Nhai đến, lải nhải hỏi không ngừng. Người xung quanh vãnh tia lắng nghe, hết cách, Vu Nhai xuất hiện quá đột ngột, rất kỳ dị, rất rung động.
Mười lăm phút sau.
- Cái gì? Vu doàn trưởng rống hai tiếng san bằng Lạc gia của Bắc Đẩu thành? Trực tiếp giết đám người nguyên tổng chỉ huy Bắc Đẩu kỵ vệ đội?
- Quá oai, cha nó, sao lúc đó lão tử không có mặt chứng kiến?
- Chết tiệt, đám heo Đồng Điệp không chút nam nhân, lúc này rút khỏi Xích Sắc quân đoàn.
Năm phút sau.
- Không đúng, các ngươi chưa nói cho chúng ta rốt cuộc Vu đoàn trưởng có quan hệ gì với U Hoang, là sư đồ sao? Tọa kỵ, long thương là sao? Mấy chục tọa kỵ còn lại nữa, ngươi thấy chúng ta có thể trở thành kỵ sĩ không?
- Quỷ biết, đầu óc chúng ta cũng mờ mịt. Chờ Vu đoàn trưởng trở về các ngươi tự mình hỏi đi, nhưng Võ Qua đại đoàn trưởng nói có thể Vu Nhai chính là U Hoang, hắn dùng cách này cua Dạ Tình, các ngươi tự hiểu.
- À.
Cứ thế các tin đồn liên quan Vu Nhai lan tràn trong không khí căng thẳng. Không lâu sau từ miệng ngâm du thi nhân sẽ có nhiều phiên bản Vu Nhai và U Hoang, rất nhiều cảm hứng sáng tác.
Càng đoán nhiều càng truyền kỳ, càng truyền kỳ thì càng có cảm giác bí ẩn. Sự bí ẩn đó thường có tác dụng như cột trụ tinh thần.
Vu gia chủ đứng trên gác chuông Dao Quang thành giám thị, điều phối công tác.
Vu gia chủ hỏi Ngọc Vấn Hiền:
- Ngọc hiền điệt, ngươi cảm thấy chúng ta có phòng thủ được không?
Tuy có Độc Cô Thanh Hải làm giám sát viên nhưng lão chỉ canh chừng không cho ai cơ hội mật báo với Mông thân vương, còn về sắp xếp trong thành, mọi người ra sức như thế nào, các gia tộc có động tác kỳ lạ nào không còn cần Ngọc Vấn Hiền, Vu gia chủ phối hợp.
- Không hiểu sao ta cảm thấy có thể, chúng ta sẽ sống sót.
Ngọc Vấn Hiền cười nói:
- Người nhìn thấy không? Khi Vu Nhai không đến, dù có bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia, Dao Quang thành không nguy hiểm trùng trùng nhưng trong thành vẫn không yên ổn, mọi người chịu áp lực nặng nề. Nhưng bây giờ tất cả nói cười, quên đi sắp đối diện kẻ địch đáng sợ cỡ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.