Mặt Nghiêm Sương đỏ rực. Trong Huyền Binh đế quốc sinh ra ở Bắc Đẩu hành tỉnh đúng là hơi tự ti, trong thánh hội Huyền Thần điện được hãnh diện một lần nhưng giờ Hình Uyển xé mở vết sẹo. Hình Uyển xét muối vài tim Nghiêm Sương, nhưng nàng trải đời nhiều nên nhanh chóng tỉnh táo lại, lấy đạo cụ ma pháp ghi chép ra.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên trong bóng tối, Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung chậm rãi bước ra.
Ngũ Thanh nói:
- Thật si tình, không ngờ lời nói dối buồn cười như vậy mà các nàng tin thật. Tiểu tử cục gạch đó có gì tốt mà làm các nàng mê mẩn chết đi sống lại? Thứ gì có lợi cho hắn là các người đều tin?
Hoàng Phủ Cung nói những lời này chứa đầy hâm mộ, ghen tỵ. Dựa vào cái gì một huyền binh giả cục gạch được mỹ nữ quan tâm? Dựa vào cái gì Thủy Tinh chung thủy với Vu Nhai? Dựa vào cái gì Vu Nhai mạnh hơn thế tử Mông thân vương như gã?
Bởi vì bị Vu Nhai đả kích nên Hoàng Phủ Cung hận hắn sâu không thấy đáy.
Nghiêm Sương không trả lời câu hỏi của Hoàng Phủ Cung:
- Hoàng Phủ Cung, ngươi đừng quên quy tắc khi vào di tích.
Bây giờ Tiểu Mỹ thói quen không dám nói lung tung, nàng biết khi nói chuyện sẽ rất đáng yêu, nói lung tung sẽ gây rối loạn.
Dạ Tình mắt lạnh bàng quan, có ai đó ở thì nàng chỉ cần bình tĩnh nhìn là được.
Chỉ có Nghiêm Sương tội nghiệp không rõ đầu đuôi lại gánh trách nhiệm đại tỷ, nàng căng thẳng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619870/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.