Chương trước
Chương sau
Vu Nhai cười gian:
- A! Đương nhiên là công pháp làm sao trở thành thập nhất hệ huyền binh giả.
Vu Nhai nói câu này không phải chợt nghĩ ra mà đã suy nghĩ từ lâu. Lúc trước đã nói Vu Nhai muốn trấn khí diễm của công chúa Nguyệt Lâm Sa thì phải có nhiều lá bài tẩy, để nàng không nhìn thấu hắn, có như vậy mới khiến nàng kiêng dè.
Vu Nhai muốn nói cho Nguyệt Lâm Sa: Muốn nhìn thấu ta? Không có cửa, lão tử là hang không đáy.
Còn về bốn ngày trước Vu Nhai thắng công chúa Nguyệt Lâm Sa trong xe thì chỉ khiến nàng tạm xấu hổ. Trừ phi Nguyệt Lâm Sa thích Vu Nhai như chủ nhân cũ của U Hoang kiếm linh thích quang minh thánh nữ mấy trăm năm trước, nếu không thì nữ nhân này càng chiến càng dũng mãnh. Thứ gọi là xấu hổ sẽ bị công chúa Nguyệt Lâm Sa mạnh mẽ đè chặt xuống.
Lúc trước Tang Ma Ma vạch áo cho người xem lưng, thật ra Vu Nhai cũng biết chút ít. Ví dụ như công chúa Nguyệt Lâm Sa có hứng thú với hắn, đó là chắc chắn, nếu không thì hắn đã chẳng nhờ nàng cứu đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá. Có lẽ một ngày nào đó Nguyệt Lâm Sa thật sự sẽ yêu hắn, nhưng nàng vẫn chiếm quyền chủ động, đế phu không phải chuyện đùa.
Không nói đến công chúa Nguyệt Lâm Sa thật sự muốn lập hậu cung hay chỉ có mình Vu Nhai thì đế phu là vị trí bi kịch, hắn còn Thủy Tinh, Dạ Tình thì sao làm đế phu dược?
Vu Nhai muốn cướp Nguyệt Lâm Sa về, sau đó để Độc Cô gia chủ làm chủ hôn.
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Vu Nhai, trước mắt hắn không nghĩ nhiều. Việc Vu Nhai cần làm là nhanh chóng hoàn thành ước định với Nguyệt Lâm Sa, lấy những vật chữa mắt cho Thủy Tinh nàng đã hứa.
Tức là 'ma pháp chữa trị', 'luyện kim dược tề'.
Đêm hôm đó khi Vu Nhai bàn điều kiện với Nguyệt Lâm Sa thuận tiện nhắc bệnh mắt của Thủy Tinh. Lúc đó Vu Nhai không nói chữa cho người yêu mà bảo là muốn cứu người.
May mắn Vu Nhai không nói thật, Nguyệt Lâm Sa không nổi máu ghen lên nên dễ bàn chuyện.
Chờ hoàn thành di tích ma pháp viễn cổ, công chúa Nguyệt Lâm Sa sẽ biến 'ma pháp chữa trị' thành quyển trục, luyện kim dược tề giao cho Vu Nhai, sau đó giao dịch kết thúc.
Nhìn Vu Nhai cười gian là công chúa Nguyệt Lâm Sa biết tiểu tử này lại có âm mưu gì, cũng biết không hỏi được gì thêm.
Nguyệt Lâm Sa đổi đề tài, uy hiếp:
- Hừ! Không cần bồi thường, xây lại phòng, làm lại hoa cho ta là được. Nếu không ta sẽ tung tin ngươi từng bị Tang Ma Ma nhìn thân thể ra ngoài.
Đối diện tiểu binh chết tiệt này phải lợi dụng các loại uy hiếp mới hòng trấn hắn được!
Bốn ngày qua công chúa Nguyệt Lâm Sa chưa tìm ra cách gì lật lại thế yếu, chí cao khí ngang trước mặt Vu Nhai nhưng nàng được một kết luận là không ngừng chèn ép, uy hiếp hắn.
Phải khiến tiểu tử này làm chuyện không thể hoàn thành, đành tan khí thế kiêu ngạo của hắn.
Đúng vậy, khí thế kiêu ngạo. Nhiều người cho rằng tiểu binh này rất yếu đuối nhưng Nguyệt Lâm Sa biết rõ hắn đang ra oai.
- Công chúa đừng quá đáng, nàng làm vậy thì danh tiếng của Tang Ma Ma làm sao bây giờ?
Vu Nhai pản đối:
- Xây nhà gỗ còn được nhưng làm sao khiến hoa nở lại?
Vu Nhai kêu la khiến Nguyệt Lâm Sa đắc ý, đang lúc nàng định cãi lại chợt thấy hoa nở, kết thành nụ rồi xòe ra. Gió đêm thổi qua, mùi hương phất vào mũi, xung quanh trở nên mộng ảo. Tang Ma Ma, Nguyệt Lâm Sa phát hiện Vu Nhai lúc trước giết người như ngóe biến mất, bây giờ hắn tràn ngập sức sống. Công chúa Nguyệt Lâm Sa khẽ kêu, phát hiện hoa trắng nở nhiều hơn trước khi héo tàn.
Vu Nhai khẽ kêu lên:
- Ủa?
Vu Nhai làm bộ làm tịch đánh giá bốn phía, cười to bảo:
- Quả nhiên ông trời đứng về phía ta, không ngờ hoa bỗng chốc nở, thần kỳ quá. Vì tiếng thơm của ta, vì sau này còn kiếm thêm nữ nhân, vì buổi tối ta không đến mức ngủ trong bụi hoa, phải nhanh chóng dựng nhà gỗ.
Vu Nhai nói xong không để ý một già một trẻ, lấy khúc gỗ ra khỏi không gian giới chỉ bắt đầu xây dựng. Những khúc gỗ này Vu Nhai lấy trong Tinh Linh tộc, tràn ngập sức sống, tuy rằng không phải thánh thụ nhưng cũng là chi nhánh.
Hiện giờ không gian giới chỉ của Vu Nhai rất rộng, nên thấy thích thứ gì là hắn sẽ lấy một chút bỏ vào trong, dù vô dụng hay hữu dụng.
Bên trong Vu Nhai vẫn có chút chủ nghĩa lãng mạn, sau khi lấy gỗ cổ thụ thì nhìn xem còn cảm ngộ được thêm gì không. Khi đó Vu Nhai không biết thiên binh sư có cần cảm ngộ như địa binh sư không, nếu đem về Bắc Đẩu hành tỉnh biết đâu sẽ trồng được một dãy cổ thụ rồi xây vài gian nhà gỗ, biến thành làng du lịch, cùng nữ nhân của mình . . . Hì hì.
Vì vậy Vu Nhai lấy khá nhiều gỗ cổ thụ, dư sức xây mấy gian nhà gỗ.
Vu Nhai nhanh chóng xây dựng, dùng thực lực thiên binh sư xây phòng ốc siêu nhanh.
Nhìn Vu Nhai dựng nhà gỗ, công chúa Nguyệt Lâm Sa nhỏ giọng nói:
- Lực lượng địa binh sư sao? Địa binh sư làm sao có thể làm được cực hạn như vậy?
Mới rồi hao đột nhiên nở làm Nguyệt Lâm Sa giật nảy mình, ngẫm nhgĩ mới biết là nhờ lực lượng địa binh sư. Công chúa Nguyệt Lâm Sa có nghiên cứu về huyền binh giả, nhưng nàng biết cực hạn địa binh sư cũng chỉ như thế, không, địa binh sư không đạt đến hiệu quả như Vu Nhai. Tức là Vu Nhai biểu hiện ra năng lực địa binh sư đã nghịch thiên.
Tang Ma Ma độc ác nói:
- Công chúa, hay là giết tiểu tử này đi, đừng nuôi hổ gây họa.
Nguyệt Lâm Sa bật cười nói:
- Không, hắn càng mạnh thì ta càng có động lực. Ta nói rồi, nếu ta không làm được nữ đế Ma Pháp đế quốc thì ta muốn có lực lượng không ai chống lại được. Người này có lẽ cùng suy nghĩ với ta, ta muốn nhìn xem tương lai ai sẽ ảnh hưởng ai.
Nguyệt Lâm Sa cười rất đẹp, rất vui vẻ. Nguyệt Lâm Sa chợt cảm thấy nhiều chuyện rất chán. Nữ đế Ma Pháp đế quốc, nàng bỗng không còn hứng thú với nó. Nguyệt Lâm Sa cảm thấy đấu pháp, cạnh tranh với Vu Nhai là chuyện thú vị nhất trên đời.
Nguyệt Lâm Sa nói rất có lý, Vu Nhai thật sự muốn có lực lượng không ai ảnh hưởng hắn được.
Tang Ma Ma nhìn bộ dạng của Nguyệt Lâm Sa, lắc đầu nguầy nguậy. Tang Ma Ma thầm thở dài, sinh ra trong hoàng gia, từ nhỏ cô độc là điều tất nhiên. Khiến công chúa Nguyệt Lâm Sa vui vẻ như vậy, có lẽ . . . Cũng là chuyện tốt.
Tang Ma Ma thật sự rất muốn tiêu diệt Vu Nhai, nhưng vì công chúa Nguyệt Lâm Sa, nàng không thể làm trái lời đành tự an ủi mình như vậy.
Vu Nhai chỉ mất nửa canh giờ là gian nhà gỗ đã xây trên mảnh đất đầy mảnh vụn. Nhà gỗ không còn hình dạng như trước, nó đơn giản đến tội. Nhưng công chúa Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nhìn, bởi vì gian gỗ này hầu như hòa thành một với thiên địa.
Dây leo đầy nhà gỗ, hoa trắng nhỏ bao quanh, như đặt chân vào dã ngoại.
Bên trong Nguyệt Lâm Sa cũng có sự lãng mạn, nếu không nàng sẽ chẳng xây dựng kiến trúc phong cách phương đông theo lời Vu Nhai nói lung tung. Nguyệt Lâm Sa rất muốn đi vào nhà gỗ này ở một thời gian, tất nhiên đây chỉ là sự xúc động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.