Chương trước
Chương sau
Đúng vậy, nếu đã thích, không ghét thì cướp người về làm lão công. Công chúa Nguyệt Lâm Sa sẽ trở thành nữ hoàng, sau đó phá vỡ cấm kỵ 'cưới' thiên tài huyền binh giả của Huyền Binh đế quốc về dương uy nước ta, đến lúc ai dám nói linh tinh?
Công chúa Nguyệt Lâm Sa là thiếu nữ tràn ngập kiêu ngạo, phản nghịch, không yên phận nghe người như vậy đấy.
Bây giờ Nguyệt Lâm Sa là công chúa nên không thể nói muốn nạp một nam nhân Huyền Binh đế quốc, nhưng khi nàng trở thành nữ hoàng thì khác. Điều này khiến mong ước trở thành nữ hoàng hơn bao giờ hết, Nguyệt Lâm Sa càng muốn tranh quyền đoạt thế. Lúc trước Nguyệt Lâm Sa tranh quyền vì tâm cao khí ngạo, phản nghịch, thích tự do, không muốn bị ai trói buộc. Bây giờ công chúa Nguyệt Lâm Sa có thêm một lý do nữa.
Suy nghĩ này không thể bị ai biết trước khi công chúa Nguyệt Lâm Sa làm nữ hoàng, nếu không thì nàng tuyệt đối sẽ không đạt thành mong ước. Rất khó kết hôn với huyền binh giả, nhưng biến huyền binh giả thành nô lệ nam của mình thì đơn giản hơn nhiều.
- Nếu cuối cùng ta tranh quyền thất bại, chỉ là công chúa bình thường thì ta sẽ cố gắng tu luyện đến trình độ Ma Pháp đế đô không thể lay động, sau đó suốt đời không gả, nuôi dưỡng một tiểu nô lệ nam.
Đây là đường lui công chúa Nguyệt Lâm Sa suy nghĩ, nên nàng tu luyện rất khắc khổ. Trên đời có hai loại người tự do, một là hoàng đế, hai là thực lực siêu cường đại.
Vu Nhai không biết Nguyệt Lâm Sa có suy nghĩ đáng sợ như vậy, nếu biết thì nỗi lòng biến mạnh của hắn càng mãnh liệt hơn. Tuy Vu Nhai rất bằng lòng làm nam nhân của Nguyệt Lâm Sa nhưng bị nàng hiếp mặt cơ thể, tinh thần, tâm linh thì không được. Vu Nhai còn Dạ Tình, Thủy Tinh, sao có thể treo cổ trên một thân cây?
- Công chúa Nguyệt Lâm Sa, nàng nói một câu đi, muốn ta làm sao?
Vu Nhai rất buồn bực, hắn chưa từng có lúc nào bực tức như vậy. Nhưng vì đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá nên Vu Nhai bất chấp. Khi kế hoạch mưu lợi của Vu Nhai thất bại thì hắn biết sẽ biến thành tình trạng này. Vu Nhai liếc Nguyệt Lâm Sa cười gian, tình hình nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.
Vu Nhai huhng dữ trừng bồ câu mập biến xinh đẹp, nếu Tiểu Thúy là công thì hắn đã quyết xúi nó đè Bạch Loan cho bằng được.
Vu Nhai ở trong lòng nói với Xích Thố:
- Xích Thố, sau khi ngươi trở thành thần binh chi linh thì có biến đổi được không? Hay ta giao nhiệm vụ gian khó này cho ngươi?
Mắt Xích Thố sáng rực, bộ dạng háo hức mong chờ. Cha nó, gì đây? Hèn chi Tiểu Thúy mọc đuôi hồ ly, chắc chắn Xích Thố làm 'ngựa đực'.
Bây giờ công chúa Nguyệt Lâm Sa cười rất tươi, không chỉ vì trông thấy người mình thích, nàng kiềm không được biểu hiện ra chân tình, Vu Nhai còn cúi đầu ăn nói khép nép với nàng.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa hừ lạnh một tiếng:
- Nô lệ nam? Ngươi làm được không?
- Đương nhiên ta có thể, bảo đảm hầu hạ công chúa đại nhân ngày mai không xuống giường được!
Là nam nhân sao chịu được khi nghe hỏi 'làm được không'? Vu Nhai như con mèo bị đạp đuôi suýt nhảy cẫng lên, giây sau ngừng bặt.
- Cái kia, tối hôm nay đừng làm quá, ngày mai còn phải cứu người.
Mắt công chúa Nguyệt Lâm Sa xoe tròn nói:
- Mơ đi, ngươi nghĩ ta là người tùy tiện vậy sao? Ta chỉ làm nữ nhân cho trượng phu tương lai, nô lệ nam của ta sẽ không làm chuyện đó mà là . . . Nô lệ thật sự.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa nhớ đến lúc ở phản nghịch chi cốc luôn bị tiểu binh chết tiệt ăn hiếp bằng lời nói, bây giờ có thể trả thù về.
Vu Nhai làm vẻ mặt đau khổ bực mình nói:
- Công chúa có cần tuyệt tình vậy không? Nói sao thì chúng ta cũng cùng chung hoạn nạn, hay công chúa nêu điều kiện khác đi?
Vu Nhai còn thầm cầu nguyện ăn may nhưng bây giờ thì không còn, hắn thật tình không biết làm sao. Vu Nhai suy nghĩ lặp đi lặp lại làm sao cùng Xích Thố hiếp đôi chủ tớ trước mặt mình.
Vu Nhai điều chỉnh biểu tình nghiêm túc nói:
- Bàn điều kiện sau đi, ta muốn biết công chúa có thể cứu, có năng lực cứu người không?
Đây mới là quan trọng nhất, nếu công chúa Nguyệt Lâm Sa không cứu được thì Vu Nhai sẽ không ở đây tốn nước miếng nói nhiều.
Mặt Vu Nhai nghiêm túc nói:
- Chỉ cần công chúa cứu được người thì có thể chấp nhận bất cứ điều kiện gì.
Vu Nhai không còn dáng vẻ bắt quàng làm họ, nghiêm túc bàn điều kiện với công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa nghe Vu Nhai nói thì vụt tắt nụ cười, lạnh nhạt hỏi:
- Mấy người kia rất quan trọng với ngươi? Trong đó có hai nữ nhân, là người của ngươi sao?
Là nữ nhân đương nhiên quan tâm nam nhân của mình có nữ nhân nào khác không? Nguyệt Lâm Sa có tính độc chiếm rất mãnh liệt, giọng điệu hơi ghen tuông.
Vu Nhai thẳng thắn:
- Không phải, nhưng bọn họ là bằng hữu tốt nhất của nữ nhân của ta.
Vu Nhai không nghe ra công chúa Nguyệt Lâm Sa ghen tuông, hắn không biết nàng thích mình, thích đến nỗi biến thái và muốn chiếm hữu.
Vu Nhai nói thẳng:
- Bọn họ cũng là chiến hữu, đồng bạn của ta. Ta không thể nào trơ mắt nhìn bọn họ đi chịu chết.
Nói thật ra công chúa Nguyệt Lâm Sa rất muốn đuổi nam nhân này ra ngoài, nhưng nhìn bộ dạng Vu Nhai nghiêm túc thì nàng không nhẫn tâm, thậm chí hơi cảm động. Nếu nàng gặp nguy hiểm thì hắn có bất chấp tất cả đến cứu không?
Nguyệt Lâm Sa thầm suy đoán, hỏi thẳng ngoài miệng:
- Nếu ta gặp nguy hiểm như thế này thì ngươi có liều mạng cứu ta không?
Nơi này là Ma Pháp đế quốc, công chúa Nguyệt Lâm Sa càng tự tin hơn. Nhưng hỏi xong thì Nguyệt Lâm Sa hối hận. Nàng và Vu Nhai có quan hệ đối địch, sao hắn chịu cứu nàng được? Hỏi cũng như không.
Vu Nhai bị công chúa Nguyệt Lâm Sa hỏi choáng váng mặt mày, khuôn mặt nghiêm túc suýt không giữ được. Làm sao trả lời đây?
Lời thốt ra như nước đổ ngoài đất, Nguyệt Lâm Sa không phập phồng lo sợ nữa, nàng lại hỏi:
- Ngươi đã nói chúng ta cùng chung hoạn nạn, gian khổ, nếu ngày nào ta gặp nguy hiểm thì có ngươi cứu ta, không ngại khó khăn?
Vu Nhai không do dự nữa:
- Được, nếu ngày mai nàng cứu ra đồng bạn của ta thì Vu Nhai xin thề tương lai hễ công chúa Nguyệt Lâm Sa gặp nguy hiểm, dù là nguy hiểm gì thì Vu Nhai sẽ chạy tới ngay, bất cháp mạng sống cứu công chúa!
Vu Nhai nghĩ rằng công chúa Nguyệt Lâm Sa không nắm chắc trăm phần trăm tranh quyền đoạt lợi, thấy hắn khuấy động Ma Pháp đế đô hỗn loạn nên muốn giữ một đường lui. Chỉ là một đường lui, Vu Nhai không nói đùa, hắn chắc chắn sẽ giữ lời hứa.
- Chỉ có thế?
Nguyệt Lâm Sa rất bực mình, thầm nghĩ:
- Xem chuyện này như giao dịch, tiểu binh chết tiệt! Ta chỉ muốn nói nếu ta gặp nguy hiểm tương tự thì ngươi có xúc động không? Không muốn nhìn ta chết, chứ không phải cứu vì đồng bạn của ngươi.
Tuy cá tính Nguyệt Lâm Sa khá thẳng thắn nhưng nàng nữ nhân, có vài chuyện không nói nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.