Chương trước
Chương sau
Sương trưởng lão ngẩn ra, lúc này mới nhớ đến 'Thanh niên' tóc bạc. Nghe Vu Nhai châm biếm, Sương trưởng lão không nói được lời nào, nghẹn mặt đỏ rực. Sương trưởng lão luôn cương cường, đặc biệt ghét và ghê tởm nhân loại, người thứ nhất muốn giết Vu Nhai đổi giải dược chính là nàng. Nhưng bây giờ Sương trưởng lão có chuyện cần nhờ Vu Nhai, cứng rắn? Ngươi còn cứng được không?
- Xin lỗi, mới rồi là chúng ta sơ sót.
Các trưởng lão, bao gồm Vân đại trưởng lão đá lông nheo với Sương trưởng lão, ý là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Sương trưởng lão cương cường đành dịu giọng. Rất nhiều trưởng lão nghĩ nhân loại này quá tệ hại, biết rõ đồng bạn bị bắt nhốt mà còn nhàn nhã tán gái, tám nhảm. Chúng ta mới gặp việc lớn diệt tộc, làm sao rảnh nhớ đến nhân loại gì đó?
Nhưng bây giờ các trưởng lão không dám nói gì, nhớ lại thời viễn cổ nhân loại làm gì dám kiêu ngạo như vậy?
Các trưởng lão chỉ có thể ngẫm nghĩ trong đầu, người sai vẫn là bọn họ. Lúc đầu Tinh Linh tộc không phân tốt xấu bắn chết, nổi sát khí với ân nhân, dù có oán trách cỡ nào thì người sai là Tinh Linh tộc nhân.
- Ta tự mình đi thả người.
Sương trưởng lão xin lỗi xong cắn răng lao hướng thụ lao ở cổ thụ nào đó, lòng cực kỳ bực tức. Không phải bực mình khi đối diện Ứng thiếu soái, Thú Đằng tộc, như thế còn tức giận được, còn bây giờ Sương trưởng lão chỉ có thể cố chịu.
Vu Nhai đào hố, nhưng nếu các ngươi không xấu xa thì sao rớt xuống được?
- Phù.
Cuối cùng Tuyết Đế Nhi đã cảm nhận được nỗi vất vả của nữ vương, nhưng nàng cũng học được chút chuyện chẳng qua tạm thời không tiêu hóa hết.
Tuyết Đế Nhi hỏi:
- Vu đại ca, đồng bạn của ngươi thật sự có cách cứu người?
Vu Nhai lạnh nhạt nói:
- Ta nói có thể chữa tức là cách nữa nằm trong tay hắn. Hắn là dược sư ngự dụng hoàng gia của Huyền Binh đế quốc, nếu hắn không cứu được thì trên đời này không ai có thể cứu.
Vu Nhai nhìn hướng Ứng thiếu soái, nói:
- Hơn nữa vị dược sư này còn là cao thủ dùng độc, nếu hắn không cứu được thì vẫn có rất nhiều cách ép người nào đó giao giải dược ra.
- Dược sư ngự dụng hoàng gia?
Các Tinh Linh tộc nhân kinh kêu. Có thể làm dược sư ngự dụng hoàng gia Huyền Binh đế quốc chắc chắn là nhân vật rất siêu. Hy vọng lại nổi lên trong lòng các Tinh Linh tộc nhân. Ứng thiếu soái thì con ngươi co rút, nụ cười nanh tranh đông lại trên mặt.
Nhiều Tinh Linh tộc nhân nổi lên hy vọng nhưng rồi lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vu Nhai.
Vu Nhai tiếp tục kéo thấp nhân phẩm của Tinh Linh tộc nhân, vạch mở xấu xí trong lòng bọn họ:
- Như thế nào? Các ngươi lại nghi ngờ ta? Tâm linh Tinh Linh tộc các người có thể sáng sủa một chút không? Ở trong mắt các ngươi toàn bộ nhân loại đều là nói dối?
Tuy nhiên nếu đổi lại chủng tộc khác cũng sẽ nghi ngờ Vu Nhai. Dược sư ngự dụng hoàng gia, nghe sao cũng không giống thật. Tinh Linh tộc xui xẻo bị Vu Nhai xem thường đành sám hối với Tinh Linh nữ thần, trong lòng vẫn chứa nghi ngờ.
- Tuyết Đế Nhi, nàng có nhớ ta nêu hai điều kiện? Thứ nhất là ta muốn các người dốc hết sứctìm một số sự tích viễn cổ bí ẩn, chuyện này liên quan đến cứu người. Thê tử của ta bị mù mắt, có chứng bệnh viễn cổ. Là dược sư đương nhiên sẽ khao khát giải mở bệnh trầm kha này, vì vậy dược sư ngự dụng hoàng gia theo ta đến đây. Các người không cần thấy lạ, chúng ta chỉ không ngờ đến Tinh Linh tộc sẽ gặp chuyện như vậy.
Giọng Vu Nhai rõ ràng vọng vào lòng các Tinh Linh tộc nhân. Bọn họ tiếp tục sám hối, chút nghi ngờ khi nghe Vu Nhai nói xong cungx tan biến, hy vọng lại nổi lên.
Tuyết Đế Nhi không chú ý điều gì khác hơn là hai chữ:
- Thê tử?
Vu Nhai đầy chính nghĩa nói:
- Đúng vậy! Thê tử của ta. Ta là người có gia đình, nên một vài trưởng lão làm ơn đừng tưởng ta có 'ý nghĩ không yên phận' gì nữa!
Chớp chớp mắt. Đúng vậy, lúc trước nhân loại nói 'ở chung một đêm', còn nói sợ Tinh Linh tộc gả đại nữ vương cho hắn. Sau này khi Vân đại trưởng lão hỏi nhân loại kích động nói bọn họ thanh thanh bạch bạch, không lộ ra chút gì 'ý nghĩ không yên phận' với đại nữ vương Tinh Linh. Nhưng sao chúng ta cứ có trực giác nhân loại này có 'ý nghĩ không yên phận'?
Các trưởng lão có cảm giác sống mấy trăm năm là uổng phí, sao bọn họ không hiểu nổi thanh niên này suy nghĩ cái gì?
Các binh linh thầm nghĩ:
- Thật ra các ngươi cảm giác đúng, tên này đúng là có 'ý nghĩ không yên phận'.
- Chẳng qua hắn không muốn làm gì nữ vương của các ngươi, cùng lắm là ăn bớt một chút nên ánh mắt các người mới nghi ngờ hắn. Lời hắn nói luôn khiến người không tin đường nhưng thường toàn là nói thật, các người cứ chịu bực tức đi.
Các binh linh vui sướng khi người gặp họa và một chút đồng cảm. Thôn Thiên Kiếm đáng sợ có khi bị Vu Nhai trêu chọc sinh lý không điều hòa, nếu nàng không phải binh linh thì ngày ngày sẽ 'có tháng'.
Trời sinh háo sắc nhưng thật ra là người tốt, cuối cùng các trưởng lão Tinh Linh tộc có kết quả này.
- Nhắc lại một chút, mới rồi ta nói vị dược sư ngự dụng hoàng gia cũng là một cao thủ chế độc nhưng hắn rất ít dùng độc. Hắn thà bị các ngươi trói, nhốt như con heo cũng không dùng độc, hắn lương thiện như vậy đấy.
Vu Nhai đột nhiên nổi hứng khen Tư Mã Tường, tiếp tục đả kích Tinh Linh tộc.
- Tuy hắn lương thiện nhưng làm dược sư ngự dụng cũng có lòng kiêu ngạo, chút nữa hắn có chịu cứu người hay không thì ta không chắc.
Tinh Linh tộc một lần nữa cảm thấy mình rất xấu xa, thì ra Tinh Linh tộc luôn giữ sự lương thiện có chứa tạp chất. Bọn họ thầm mừng nếu vị dược sư đó hạ độc thì hậu quả . . .
Vân đại trưởng lão đứng ra lên tiếng:
- Xin lỗi Vu đại hiệp, Vân đại trưởng lão ta đại biểu toàn Tinh Linh tộc chân thành xin lỗi ngươi và đồng bạn. Là Tinh Linh tộc chúng ta nhìn người không rõ, có mắt không tròng, không nên nhìn hai vị với ánh mắt thành kiến. Chút nữa dược sư đại nhân kia có cứu mấy trăm tộc nhân của ta được không thì chúng ta đều sẽ giữ lời hứa, nhất định sẽ nghĩ hết cách chữa mắt cho thê tử của ngươi.
Vân đại trưởng lão cúi gập đầu với Vu Nhai.
Các trưởng lão Tinh Linh tộc khác cũng vậy. Tuyết Đế Nhi là đại nữ vương Tinh Linh tất nhiên phải làm gương trước nhất, nhưng ánh mắt nàng hơi ai oán. Hắn có thê tử, hắn đối xử rất tốt với thê tử.
Tất cả Tinh Linh tộc nhân lần nữa cúi đầu với Vu Nhai.
Lần đầu tiên là khi Vu Nhai biểu minh được tàn hồn Tinh Linh thần nỗ viễn cổ truyền thừa, khi đó các Tinh Linh tộc nhân chưa cảm nhận sâu sắc thế này. Tiếp theo vì lời Ứng thiếu soái nói và Vu Nhai biểu hiện khiến các Tinh Linh tộc nhân nghi ngờ hắn, lần này bọn họ nên chân thành xin lỗi.
- Thôi, ta nói nhiều như vậy chỉ hy vọng các người đừng nghi ngờ động cơ của ta, hy vọng khi các người tìm tư liệu giúp ta đừng quá qua loa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.