- Đều nhờ Thất hoàng tử đề bạt, nhờ phúc của Thất hoàng tử ta mới có ngày hôm nay.
Vu Nhai nói mấy câu nịnh nọt hời hợt, vô số cặp mắt khinh thường liếc hắn. Cái gì thần binh Vu Nhai? Chỉ là tên a dua nịnh hót. Những người hâm mộ, ghen tỵ Vu Nhai tìm thấy cảm giác ưu việt, ai nấy ngẩng đầu, ưỡn ngực chờ ra ngoài sẽ phát tán tin đồn Vu Nhai là kẻ nịnh hót.
Vu Nhai nói câu tiếp theo khiến bọn họ ngây người.
Vu Nhai nói nhanh:
- Thất hoàng tử điện hạ, mới rồi tại hạ đánh lâu quá nên hơi mắc tiểu, có thể rời đi trước được không?
Thất hoàng tử ngây người, bản năng đáp:
- A! Xin cứ tự nhiên.
- Đa tạ thất hoàng tử, vậy tại hạ xin đi trước, mấy phần thưởng làm phiền Thất hoàng tử phái người đưa đi.
Vu Nhai nói xong bỏ chạy.
Ta không muốn tham gia vào vòng đấu tranh của hoàng tử các ngươi, ta không rảnh theo ngươi đi ma pháp đế quốc gì đó, chút nữa ngươi điểm danh tại chỗ thì ta muốn đi cũng không được. Lúc này không chạy còn chờ đến bao giờ?
- Phải rồi thần binh Vu Nhai, còn một phần thưởng là phụ hoàng của ta . . . A!
Thất hoàng tử chưa từng gặp loại người như vậy, trong phút chốc không biết làm sao ứng đối. Vu Nhai đã chạy mất dép.
- Thôi, lệnh bài, thư nhâm mệnh hạ phẩm tướng quân đưa đi cùng phần thưởng vậy, điển lễ trao giải sẽ chậm lại.
Thất hoàng tử là người thông minh, gã đoán ra ngay Vu Nhai cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619689/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.