Chương trước
Chương sau
Nếu ông trời đưa Quan Vân Liên đến trước mặt thì sao Quan Vân Liên có thể không chiêu đãi nàng?
Đáng tiếc Tiểu Thúy không thể vào đấu trường hoàng gia, nếu không Vu Nhai sẽ để nó mổ mấy cái lỗ trên người nữ nhân độc ác này. Vu Nhai tin tưởng Tiểu Thúy ở trên trời chứng kiến.
- Grao!
Trên bầu trời xanh biếc bát ngát, khu phong thứu vươn đôi cánh to, cánh rộng lớn hơn lúc ở Bắc Đầu hành tỉnh gấp mấy lần. Tiểu Thúy phóng lên cao, ánh mắt sắc bén xuyên qua sương mù chính giữa đấu trường hoàng gia rơi vào người Vu Nhai, Quan Vân Liên. Tiểu Thúy phát ra tiếng hú dài như áp lực, bi thương, sợ hãi, bất nhẫn, hưng phấn.
Tiểu Thúy được Quan Vân Liên nuôi tới lớn, là nàng đặt tên cho nó. Lúc trước Tiểu Thúy kiêu ngạo như chủ nhân của mình, nó muốn gì là Quan Vân Liên cho thứ đó. Chỉ có Tiểu Thúy ăn hiếp người khác chứ không ai khi dễ nó được.
Nhưng Tiểu Thúy gặp Vu Nhai, gặp công chúa ma pháp Nguyệt Lâm Sa thì tất cả thay đổi. Thì ra thế giới bên ngoài đáng sợ như vậy.
Tiểu Thúy mình đầy vết thương trông thấy chủ nhân cưng yêu nó như báu vật thì cảm giác giống đứa con gặp mẫu thân, là bản năng lưu luyến của ma thú. Khi mẫu thân vươn ra bàn tay ma quỷ muốn lấy mạng Tiểu Thúy chỉ vì nó bị Vu Nhai cưỡi lên chiến đấu, Quan Vân Liên cho ràng nó dính mùi của tiện chủng Bắc Đầu, nó đáng chết. Còn Vu Nhai bị Tiểu Thúy xem là nước lũ mãnh thủ lại xem nó là chiến hữu, mãi đến bây giờ nó vẫn không hiểu nổi sinh vật phức tạp như nhân loại.
Xó một điều Tiểu Thúy hiểu, nó hiểu ai là người thật sự tốt với nó, ai xem nó là quần áo khi không đẹp chẳng chút lưu luyến vứt bỏ.
Dù vậy nhưng nữ nhân này nuôi Tiểu Thúy từ nhỏ đến lớn, sâu trong lòng nó chôn giấu sự kính sợ mãi mãi không thay đổi. Mấy ngày trước thánh hội Tiểu Thúy có nhìn Quan Vân Liên từ xa, vẫn thấy rất sợ, muốn cách xa nữ nhân này, không dám đối diên. Vu Nhai cũng biết điều đó, hắn ghim trong lòng đợi bây giờ bùng nổ.
Muốn cho Tiểu Thúy bước ra khỏi bóng ma thì phải giẫm nữ nhân này dưới chân, để nó biết chủ nhân cũ không cao lớn như nó tưởng, Vu Nhai có thể tùy tiện ngược giết.
- Grao!
Giọng Tiểu Thúy càng trong trẻo, cao vút, mọi cảm xúc mặt trái trút ra theo chân Vu Nhai giẫm xuống. Mãi đến lúc này Tiểu Thúy mới co trái tim không chút vướng bạn của ma thú bay.
Nếu đổi lại nhân loại có lẽ không thể thoải mái ngay được, nhưng Tiểu Thúy là ma thú.
Nếu hôm nay không có cơ hội này, Vu Nhai sẽ tìm cơ hội khác giúp Tiểu Thúy tự hành động. Vu Nhai không lo Tiểu Thúy có dám ra tay hay không, bây giờ hắn là chủ nhân của nó, hắn và Tiểu Thúy cơ hồ tuy hai mà một.
- Hộc hộc . . .
Vu Nhai đạp liên tục, hắn không dùng sức nhiều, thở hổn hển là vì rống to nên khô nước miếng. Quan Vân Liên thì đã nằm bẹp dí dưới đất. Không biết là lần thứ mấy đấu trường hoàng gia yên lặng, mọi người bao gồm kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu trợn mắt há hốc mồm. Nữ nhân của Quan gia này có thù giết vợ cướp con của Vu Nhai sao?
Quá điên cuồng, thật sự là quá điên cuồng. Hay nam nhân si tình Vu Nhai có khuynh hướng ngược đãi nữ nhân? Dù là kẻ dã man cỡ nào khi đối diện nữ nhân, thậm chí là kẻ thù nữ giới cũng không điên cuồng đến vậy.
Khi mọi người bản năng nhìn Thủy Tinh, nàng vẫn đeo mặt nạ, không thấy biểu tình, chỉ nhẹ nhàng buông một câu:
- Vu Nhai chỉ muốn giải mở tâm kết cho vật nuôi của mình.
Thủy Tinh không cần giải thích nhiều, đánh thì đánh, sợ cái gì? Nhưng Thủy Tinh muốn nâng cao nam nhân của mình, không muốn bị người ngoài nhìn bằng ánh mắt lạ lùng. Từ nhỏ Thủy Tinh đã lớn lên trong các ánh mắt khác lạ đó.
Nghe Thủy Tinh nói, mọi người ngẩng đầu lên trời nhìn khu phong thứu bay lượn.
Nhiều người không nghe thấy câu Vu Nhai nói, Vệ Hiên nằm trong số đó, gã không ở trên khán đài. Vệ Hiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Quan Vân Liên, đầu óc trống rỗng. Tóm lại là có vẻ Vệ Hiên lại đơn độc chiến đấu.
Vu Nhai ngước nhìn trời, trông thấy Tiểu Thúy. Vu Nhai cảm giác Tiểu Thúy hoàn toàn giải phóng, mặt nở nụ cười. Vu Nhai không thèm nhìn Tiểu Thúy cái nào, quay về đài rèn của mìnchùng hai cây thiết côn tiếp tục rèn. Vu Nhai không quan tâm Quan Vân Liên sống hay chết, giá trị của nàng là giải mở tâm kết cho Tiểu Thúy, không hơn.
Keng keng keng!
Vu Nhai tiếp tục rèn, Vu Tiểu Dạ, Lý Thân Bá tiếp tục vây công dây dưa Vệ Hiên. Trong gian hình vuông trừ một 'con chó chết' ra không có gì thay đổi. Tất nhiên chỉ người trong gian hình vuông Vu Nhai thấy vậy.
- Mau nhìn kìa, Quan Vân Long hành động, hình như hướng hắn đi là gian hình vuông nhóm Vu Nhai.
- Quan Vân Long giống như đôi huynh đệ thợ rèn lúc trước, có cách cảm ứng với muội muội của mình.
- Quan Vân Long đối chiến Vu Nhai, lần này có kịch hay để xem.
Đám khán giả ở bên ngoài lại thấy tình cảnh khác. Quan Vân Long cũng như Độc Cô Cửu Diệp không rời khỏi gian hình vuông của mình bỗng nhiên hành động. Mặt Quan Vân Long nổi gân xanh, hiển nhiên gã có cách cảm ứng được tình huống bên Quan Vân Liên.
Gian hình vuông của Quan Vân Long cách Vu Nhai hơi xa, hắn vượt qua cường giả số hai Côn vực, cường giả số ba trong Tiễn vực, thậm chí đụng độ ba người trung lục tỉnh hợp tác. Tiếc rằng Quan Vân Long siêu cường giả, cường giả số hai Côn vực ngăn cản mấy chục chuôi cuối cùng bị gã đá ra. Người Tiễn vực chưa kịp bắn tên đã bị Quan Vân Long tiêu diệt trong một chiêu. Ba người trung lục tỉnh làm Quan Vân Long tốn chút công sức nhưng vẫn không tiêu hao bao nhiêu.
Khán giả nín thở, ai nấy rất mong chờ, hy vọng Quan Vân Long mau xông qua cửa, nhanh hơn nữa. Kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu thì bắt đầu lo, hy vọng Quan Vân Long sẽ xông hướng Độc Cô Cửu Diệp. Dù Quan Vân Long không đụng độ Độc Cô Cửu Diệp thì tham gia cuộc chiến của Dương Tông Liệt và cường giả Độc Cô gia số hai cũng tốt.
Đúng vậy, Dương Tông Liệt thật xui xẻo, sau khi đanh thắng cường giả số ba của Độc Cô gia trong thánh hội lần này thì gặp cường giả Độc Cô gia số hai. Dương Tông Liệt bây giờ còn đang vất vả đại chiến. Tiếc rằng trời không chiều lòng người, Quan Vân Long chỉ cần tiêu diệt ba người trung lục tỉnh là sẽ bước vào gian hình vuông của Vu Nhai.
- Ta cảm giác đại địch sắp đến, hình như với thực lực của ta bây giờ nếu đánh nhau sẽ khá rắc rối.
Vu Nhai bỗng ngừng gõ búa, cảm ứng nhìn hướng có Quan Vân Long. Tuy cách nhau một cánh cửa nhưng bốn phía là sương mù giăng đầy, Vu Nhai không cảm ứng được hơi thở trong gian hình vuông khác, phải có cách đặc biệt mới được.
Vu Nhai có thể cảm ứng được là nhờ vào khí cơ chứ không phải hơi thở, đó là chiến ý, hư vô hơn trực giác nhưng thật sự tồn tại. Đó là thần kinh nhạy bén của người trải qua trăm trận chiến mới có được.
Mắt Vu Nhai nhấp nháy, dặn dò:
- Hai vị thiết côn huynh, mấy bước còn lại giao cho các ngươi, ta phải tu luyện nghênh đón trận ác chiến tiếp theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.