Lúc này Vệ Hiên không hề nghĩ rằng gã không quang minh chính đại khiêu chiến Vu Nhai thì mạnh cái gì?
- Vu Nhai . . .
Mặt Vệ Hiên âm trầm từng bước đi hướng Vu Nhai. Nhiều người đứng dậy.
Vu Nhai bị gì? Tại sao hắn đứng ngây tại chỗ? Chẳng lẽ Vu Nhai đang cảm ngộ cái gì? Hoặc quyển sách kia có gì hay?
Vu Nhai là huyền binh giả cục gạch, hắn không có binh linh, không có ai nhắc nhở. Vu Nhai phải làm sao đây? Người Vệ gia quá vô sỉ.
Chợt vang tiếng quát từ một cánh cửa khác:
- Dừng tay!
Vu Tiểu Dạ với vẻ mặt mệt mỏi lao ra.
Trên người Vu Tiểu Dạ có vết thương, rất nặng. Nếu không phải người mới rồi bị Vu Tiểu Dạ sắc dụ thì giờ nàng đã bị loại. Vu Tiểu Dạ vốn định lui ra, thực lực của nàng có thể chống đến bây giờ đã là kỳ tích.
Vu Tiểu Dạ ôm tâm tình cầu may một lần thử xem có thể tìm được biểu ca không.
Nếu tìm được Vu Nhai thì Vu Tiểu Dạ sẽ rút lui ngay, không tìm được cũng bỏ cuộc. Vu Tiểu Dạ không ngốc, vừa mệt vừa bị thương, nàng không cách nào liều mạng tiếp. Vu Tiểu Dạ thật may mắn, tùy tiện chọn một cánh cửa đã gặp Vu Nhai. Vu Tiểu Dạ không ngờ biểu ca đang trong trạng thái kỳ lạ, đáng sợ nhất là Vệ Hiên Thuẫn lĩnh từng bước một đến gần, biểu tình của gã tỏ rõ muốn làm chuyện xấu.
Vu Tiểu Dạ không còn cách nào khác, lúc này không liều mạng không được.
Vu Tiểu Dạ không chút suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619654/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.