Chương trước
Chương sau
Cuối cùng quang minh thánh nữ đã hiểu nàng không phải vạn năng, đối phương không là trái hồng cho nàng bóp. Quang minh thánh nữ vẫn hận Vu Nhai thấu xương, nàng quyết tự tay tiêu diệt hắn.
Quang minh thánh nữ nghĩ đến những hành động vô lễ, vô sỉ của Vu Nhai là lửa bốc cháy hừng hực trong lòng nàng.
Quang Minh điện chủ dặn quang minh thánh nữ đừng tức giận vì súc sinh, nhưng súc sinh này rất vô sỉ, hỏi sao nàng không tức giận?
- Nếu là súc sinh thì ngươi có nói Quang Minh thần dụ bọn họ cũng không nghe hiểu. Nếu là súc sinh ngươi nói tinh thần kỵ sĩ thì bọn họ cũng không hiểu. Điều ngươi phải làm là cố gắng dùng mọi thủ đoạn tiêu diệt bọn họ.
Quang minh thánh nữ nhớ lại lời Quang Minh điện chủ dặn dò, lúc ấy nàng không hiểu. Quang minh thánh nữ cho rằng những người này là con người, nên mang bọn họ về với vòng tay Quang Minh thần. Đương nhiên Tạp Đức thiếu gia miêu tả Vu Nhai là người như ác ma, còn được công chúa Nguyệt Lâm Sa thích nên không nằm trong phạm vi đưa vào vòng tay Quang Minh thần. Sự thật chưng minh Tạp Đức nói đúng.
Quang minh thánh nữ vẫn muốn chứng minh Quang Minh thần cường đại trước mặt ác ma này, chứng minh Vu Nhai có chống cự chỉ vô ích. Nói trắng ra quang minh thánh nữ muốn dùng vũ lực áp đảo Vu Nhai, làm hắn thần phục, cầu xin nàng.
Nhưng hiện thực tàn nhẫn, với sức mạnh bây giờ của quang minh thánh nữ không cách nào áp đảo Vu Nhai. Người này chẳng những quỷ kế đa đoan còn rất vô sỉ, dám nhe nanh giết thánh quang ma kỵ đoàn. Đồng bọn của Vu Nhai cũng vậy, không phải con thỏ ngoan hiền. Quang minh thánh nữ quyết định khiến thánh quang ma kỵ đoàn đi giết những con thỏ biết cắn người, tự nàng giải quyết Vu Nhai.
- Có lẽ hiện tại ngươi còn chưa thể hiểu nổi, đợi khi ngươi thấy người Huyền Binh đế quốc liền biết.
Nay quang minh thánh nữ đã biết, người Huyền Binh đế quốc là bất trị, nên chết hết đi, gặp mặt là giết họ ngay. Tha người Huyền Binh đế quốc sống thì người mình sẽ bị tổn thương.
Nếu Vu Nhai biết suy nghĩ của quang minh thánh nữ sẽ trợn trắng mắt. Nói nhảm nhiều quá, đây chẳng phải là chiến tranh sao?
Chiến tranh, giết người mà Quang Minh thần điện cũng lôi ra một đống đạo lý lớn, điểm cao đạo đức, thật khâm phục. Vu Nhai cũng phục chủ nhân cũ của U Hoang kiếm linh, bị nhiều đạo lý lớn không anh tạc thế mà vẫn bắt có được quang minh thánh nữ cũ.
Quang minh thánh nữ chỉ là tự tin mù quáng, bây giờ chẳng qua cúi đầu nhìn thẳng kẻ địch Vu Nhai. Trong tiềm thức quang minh thánh nữ không chịu thừa nhận điều này, nên nàng dùng nhiều đạo lý lớn tô son trát phấn.
Hạ thấp Huyền Binh đế quốc, xem bọn họ là súc sinh khiến tâm lý quang minh thánh nữ dễ chịu hơn, dùng cái cớ này vứt bỏ tinh thần công bằng trong lòng nàng. Ví dụ trước kia quang minh thánh nữ cảm thấy vây công là mất mặt, nhưng vây công súc sinh tức là ma thú thì không tồn tại mặt mũi hay gì, ai ngu ngốc một chọi một với ma thú?
Nếu nói Vu Nhai quang minh chính đại vô sỉ thì quang minh thánh nữ dùng các loại đạo lý lớn tô trát sự vô sỉ của mình. Nói trắng ra chính là ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm, hoặc nên nói quang minh thánh nữ là ngụy thần, giết người còn muốn khoác tầng giết người.
Quang minh thánh nữ ngẫm nghĩ chiêu đó nhưng trong phút chốc chưa lĩnh ngộ tinh túy, nàng vẫn muốn đấu đơn với Vu Nhai.
Lư Tiễu tiểu sơn mạch mùa đông không sum xuê như mùa hè, ma thú bay vẫn có ưu thế. Như Vu Nhai nói, bây giờ chỉ mới bắt đầu giai đoạn liều mạng, chiến đấu bất giác vén mành lên. Trong chiến tranh khó tránh khỏi người chết, những tội phạm yếu ớt đều gục ngã. Tuy nhiên trước khi chết các tội phạm quyết cho người Quang Minh thần điện hoặc tọa kỵ một nhát kiếm. Vì sống, bọn họ không sống nổi chỉ có thể giúp các chiến hữu sống thay mình.
Có lẽ trước khi chết các tội phạm không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nếu đâm một kiếm vào Quang Minh thần điện cao cao tại thượng đã đáng giá cuộc đời. Hoặc có lẽ bị các hành động của Vu Nhai cảm nhiễm, một chọi hai trăm ảnh hưởng tâm tình.
Hoặc có lẽ khi thấy sự sống xói mòn các tội phạm mới nhận ra bọn họ là một con người, không phải xác sống.
- Đừng dễ dàng liều mạng, đừng tưởng rằng mạng của các ngươi đê tiện hơn người khác. Chúng ta là cao quý nhất, cao quý hơn quang minh thánh tử, thánh nữ chó chết kia. Bọn họ không đáng để chúng ta dùng mạng đổi lấy, biết không?
Bất giác không khí thảm liệt. Vu Nhai nhìn tình hình trước mắt, lòng chợt nhớ lời thề trước kia. Tuyệt đối không để một vị chiến hữu nào gục ngã trước mặt.
Các tội phạm có tính là chiến hữu không? Vu Nhai không biết, hắn chỉ biết bây giờ bọn họ cùng hắn sóng vai chiến đấu, họ gục ngã trong vũng máu.
Vu Nhai biết trong chiến tranh sẽ có người chết, từ lúc bắt đầu các tội phạm đã là bia đỡ đạn, chết thì chết. Nhưng nhìn các tội phạm chết thật, lòng Vu Nhai thầm nhớ lời thề.
Vu Nhai nở nụ cười, thì ra không chỉ quang minh thánh nữ ngây thơ, bản thân hắn cũng rất ngây thơ.
Chiến tranh nhưng không muốn ai chết trừ phi Vu Nhai có sức mạnh giống thần, một kiếm chém hết kẻ thù.
Nhưng thần sẽ có chiến hữu sao?
Vu Nhai hoang mang. Từ khi nào Huyết Lệnh đứng sau lưng Vu Nhai, gã đấm mạnh vào lưng hắn suýt làm hắn té nhào.
Vu Nhai chưa kịp phản ứng lại Huyết Lệnh đã hỏi:
- Vu Nhai, tại sao đột nhiên nẩn người?
- Huyết Lệnh đại ca nói xem nếu bây giờ ta là có phải sẽ không ai chết trước mặt ta không?
Huyết Lệnh ngẩn ra, gã là đại ca tổ kỳ binh, trải qua thời kỳ tổ kỳ binh khốn khó nhất, chịu nhiều cực khổ. Có lẽ Huyết Lệnh không cường đại, không có đầu óc thông minh như Ngọc Vấn Hiền, nhưng gã có kinh nghiệm nhiều nhất, bò từ tầng dưới chót lên trên.
Huyết Lệnh hiểu ngay tâm trạng của Vu Nhai.
Huyết Lệnh đáp:
- Đương nhiên.
Huyết Lệnh thầm thở dài. Vu Nhai là lần đầu tiên ra chiến trường, dù chỉ là loại nhỏ, hắn không là vạn năng không gì không làm được. Vu Nhai như vậy càng chân thật hơn, cho cảm giác giống một con người. Hết cách, đám người Huyết Lệnh cảm thấy cách Vu Nhai càng lúc càng xa, đôi khi hắn giống như vị thần hay siêu biến thái, tóm lại khác với nhân loại.
Vu Nhai ngơ ngác hỏi:
- Nếu ta là thần phải chăng sẽ không có chiến hữu?
Huyết Lệnh mỉm cười nói:
- Ta chỉ biết không ai vừa sinh ra đã thành thần, thần cũng cần từng bước một đi lên. Nếu có ngày nào ngươi thật sự thành thần thì đừng quên ta từng dựa vào sau lưng ngươi, dùng huyền binh lệnh bài hạng bét chặn lại ma pháp quang nhẫn của đối phương cho ngươi.
Huyết Lệnh dùng giọng điệu thản nhiên nói ra.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, tương khí ủ rũ bỗng như măng mọc sau mưa nhô lên, tiếp đó bén rễ nẩy mầm trèo lên chỗ cao nhất. Cuối cùng cây tre biến dị, tiếp tục mọc cao hơn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong phút chốc xung quanh như sống dậy, không khí, cây cối, tuyết, người, thú . . .
Vu Nhai như trông thấy tất cả biến thành huyễn ảnh tới gần hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.