Chương trước
Chương sau
- Hừ, không muốn diệt tộc lập tức lui về doanh địa các ngươi. Ta sẽ cho các ngươi cơ hội tấn công. Sau 10 giờ, mặc các ngươi tấn công. Cho dù nhân loại nơi này bị giết sạch, chúng ta cũng sẽ không can thiệp.
Vu Nhai không phủ nhận mình là người trong truyền thuyết. Hắn cũng không biết có người trong truyền thuyết hay không. Hắn chỉ dựa vào việc cao thủ siêu cấp có thể sẽ xuống, xông vào Minh Huyễn Cổ Lâm để phán đoán.
- Cái này...
Tạp Lạc Đặc rõ ràng đang do dự. Trước mắt là cơ hội tốt trời ban. Lẽ nào lại phải lui lại như thế?
- Thế nào? Có phải chê i điều kiện của ta quá tốt không? Đã như vậy, 12 giờ!
- Dựa vào cái gì?
- Dựa vào mũi tên trong tay ta!
Vu Nhai lại giơ nỏ lên. Mũi tên bắn về phía Dị Ma Tộc Vương đang đứng cách Tạp Lạc Đặc không xa.
- Bảo vệ đại vương...
Có Dị Ma Nhân hoảng sợ quát.
- A...
- Nhanh ngăn lại...
- A...
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Ở phía trước Dị Ma Tộc Vương đã có vài cao thủ trực tiếp bị mũi tên xuyên qua. Đúng vậy, một mũi tên bắn xuyên qua mấy người.
Đương nhiên, không có thương tổn đến Dị Ma Tộc Vương. Dị Ma Tộc Vương vốn đang kinh ngạc hiện tại lại càng kinh ngạc hơn.
Mũi tên thật đáng sợ. Nếu như không phải có thủ hạ ngăn cản, chính hắn bị bắn trúng thì sẽ thế nào? Có lẽ có thể không chết, nhưng tuyệt đối sẽ trọng thương.
Vu Nhai đã tăng thêm lực lượng dẫn động trên mũi tên, đồng thời lấy huyền khí toàn thân rót vào, tuyệt đối cường đại đáng sợ.
- Cho các ngươi 12 giờ, lập tức lui binh cho ta. Ta đếm ba tiếng, nếu như không lùi, tiếp theo không chỉ đơn giản là một mũi tên như vậy đâu.
Vu Nhai tiếp tục nói:
- Ba, hai...
- Lui!
Cuối cùng Tạp Lạc Đặc nhận được mệnh lệnh của Dị Ma Tộc Vương, vẫn lui lại.
Tuy rằng các Dị Ma Nhân rất không cam lòng, nhưng Dị Ma Tộc Vương đã ra lệnh, bọn họ còn có thể nói gì chứ? Hơn nữa mũi tên vừa rồi cũng thật sự đáng sợ. Bọn họ còn chưa nghe nói qua, nhân loại sẽ bắn tên như thế. Hơn nữa còn bắn đáng sợ như vậy. So với Thần xạ cường đại nhất của bọn họ sợ còn đáng sợ hơn.
Thật ra Dị Ma Tộc Vương cũng bởi vì mũi tên đáng sợ kia mới đưa ra quyết định lui binh.
Nhân loại còn lại, mỗi người đều kinh ngạc không hiểu nổi. Vừa rồi, bọn họ còn vui mừng vì được cứu giúp. Nhưng lại lo lắng vì lát nữa có khả năng sẽ xuất hiện chiến đấu. Đồng thời cũng lo lắng vì giọng nói kia. Độc Cô gia có thể thật sự vứt bỏ bọn họ hay không?
Đương nhiên, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy kích động, dường như cảm nhận được điều nào đó sôi trào.
Trong đó, thôn trưởng và các trưởng lão cũng có kích động như vậy. Bởi vì không ít người trong số bọn họ cũng từ phía trên xuống. Bọn họ dường như lại thấy được cảnh tượng Độc Cô gia năm đó đầy hăng hái. Bọn họ cũng thấy giọng nói này mắng đúng. Nhưng ở chỗ này bọn họ bất tri bất giác bị đồng hóa. Trong lòng âm thầm xấu hổ, thầm thở dài. Trước đây bọn họ cũng không phải là tội nhân, mà chỉ xuống dưới để khiêu chiến mà thôi.
Đương nhiên, cũng có trưởng lão sinh sống ở đây. Thật ra bọn họ lại không có cảm giác đó.
Bất kể trong thôn như thế nào, cũng không thể cảm nhận sâu săc được bằng Độc Cô Cửu Lan. Một cái nỏ, chín mũi tên, không ngờ lại giải vây cả làng nhân loại như vậy. Hơn nữa lời của hắn, mặc dù nàng là nữ, cũng cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Đương nhiên, nàng quá ngây thơ. Bởi vì từ trước đến nay nàng cũng không biết vinh quang của Độc Cô gia là cái gì.
Theo nàng, tất cả đều bình thường. Nhân loại có thể làm được như vậy đã là cực hạn. Nhân số và thực lực tổng hợp quyết định sự thành bại của bọn họ. Nhưng vì Vu Nhai nói, Độc Cô gia phía trên chỉ cần một nửa nhân số đó là có thể ngăn cản được công kích của Dị Ma tộc?
Cuối cùng, tất cả Dị Ma tộc lui ra, trở về trong doanh địa. Bọn họ tạm thời không dám phái người qua kiểm tra, rất sợ sẽ chọc giận cao thủ đang âm thầm ẩn nấp.
Không có cách nào, làm nhân vật cao tầng của Dị Ma tộc gần như đều từng lĩnh hội qua một vài nhân loại cường đại. có đôi khi một uy áp đã có thể làm cho toàn bộ Dị Ma tộc không thở nổi. Đương nhiên, thế hệ trẻ vẫn chưa từng lĩnh hội qua.
Nếu như Vu Nhai biết bọn họ từng trải qua chuyện như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc. Xem ra thật sự có người không bị quy tắc ở đây áp chế tồn tại. Chỉ có điều hắn cũng không cảm thấy kỳ quái. Minh Huyễn Cổ Lâm thần bí như vậy, khẳng định thỉnh thoảng sẽ có cao thủ siêu cấp xông tới.
- Đi thôi, chúng ta lẻn vào, cũng không biết có thể lừa được Dị Ma Nhân bao lâu!
Vu Nhai trực tiếp thu cái nỏ đang trong tay vừa rồi đã tạm thời sử dụng lại. Chỉ là tạm thời chế tạo, hiện tại toàn bộ thân nỏ đã sắp vỡ nát. Hắn không lưu tâm, lảo đảo tiến về phía trước. Lúc này hắn thật ra không đeo mặt nạ và đuổi Long Báo đi.
Cùng lúc đó, Độc Cô Cửu Lan mới dường như từ ở trong mộng tỉnh lại. Trong lòng nàng lại càng thêm phức tạp, cũng hướng về thế giới bên ngoài.
- Đúng rồi Vu Nhai, vì sao ngươi không hoàn toàn dọa Dị Ma Nhân lui đi?
Trong lúc tiến lên, Độc Cô Cửu Lan không nhịn được hỏi. Nếu như hoàn toàn dọa lui chẳng phải là tốt hơn sao? Tại sao phải định ra 12 giờ?
- Lui? Đây cũng chỉ là lui tạm thời mà thôi. Bọn họ sẽ luôn luôn có một ngày ngóc đầu trở lại. Hơn nữa, vừa rồi ta nói chỉ sợ cũng là lời gia chủ Độc Cô gia phía trên muốn nói. Nếu quả thật nhìn thấy bộ dạng người trong làng các ngươi, làm không tốt thậm chí cũng sẽ không để ý tới.
Vu Nhai mỉm cười. Không biết có phải cao thủ siêu cấp của Độc Cô gia quan sát làng, mới phát giác bọn họ là những A Đấu, mặc cho người khác tự sinh tự diệt.
- Người… người phía trên thật sự lợi hại như vậy sao?
Độc Cô Cửu Lan có chút không phục.
- Trẻ tuổi hơn ta, lại lợi hại hơn ta còn không biết có bao nhiêu người nữa. Nàng nói lợi hại hay không?
Vu Nhai cười nói.
Hắn cũng sẽ không tự kỷ đến mức cho rằng mình dùng Dẫn động đánh bại Độc Cô Cửu Dương đã là đệ nhất thiên hạ thiên tài trẻ tuổi. Đường còn xa, thấy biểu tình Độc Cô Cửu Lan kinh ngạc như vậy, hắn lại nói:
- Hơn nữa, không nhất định tất cả đều có thiên phú tốt hơn so với người của các nàng ở đây, nhưng bọn họ lại biết cố gắng. Các nàng ở đây, ngoại trừ vài người cá biệt ra, đều không có ý chí chiến đấu. Nàng nên biết Tướng Binh Sư tu luyện chính là tướng khí. Nhưng khi nhìn người trong thôn, tướng khí của bọn họ thế nào? Nghìn bài một điệu. Có thể cường đại, nhưng không có linh tính.
- Ta vẫn không hiểu mấy!
- Có một ngày nàng đi ra bên ngoài thì sẽ hiểu!
Vu Nhai cũng biết muốn Độc Cô Cửu Lan lập tức tiếp nhận những điều này, thật sự rất khó.
- Đúng rồi, nàng xem Tiểu Dịch một chút, hẳn là sẽ hiểu. Gần như tất cả người của Độc Cô gia đều có tính cách hỗn đản giống như hắn.
- A!
Độc Cô Cửu Lan ngây ngẩn cả người. Đều có tính cách như Tiểu Dịch? Vậy Độc Cô gia buồn chán tới mức nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.