- Được, đại ca ca là tốt nhất.
Tiểu bằng hữu Tiểu Loan rất nghiêm túc gật đầu:
- Có đại ca ca ở đây, ta đi vẽ rùa lớn cũng sẽ không sợ.
Độc Cô Cửu Lan càng lúc càng cảm thấy không ổn. Cách dạy dỗ này thật sự...
Trên đường đi, Vu Nhai vẫn là hình tượng đại ca ca cao lớn vĩ đại, làm sao có thể đi vẽ một con rùa lớn lên mặt tiền bối Mê Thành được? Lại nói, hắn cũng không phải là tiểu hài tử. Hắn sao có thể... như vậy được?
- Tiểu Loan, đừng nghe lời hắn nói loạn nữa. Chúng ta mau đi vào thôi.
Nhưng thật ra Tiểu Dịch vẫn tương đối tỉnh táo, kéo Độc Cô Cửu Lan và Tiểu Loan đi vào. Tiểu Loan liều mạng vẫy tay với Vu Nhai, sau đó lại đưa tay làm hình chữ V, khiến Vu Nhai hiểu ý cười.
Sau khi cười xong, hắn lập tức lôi kéo Long Báo chạy đi. Bộ dạng hắn lúc này và bộ dạng đại ca ca quang minh trước đó hoàn toàn khác hẳn nhau. Trong lòng hắn đang mặc niệm cho lão đầu Mê Thành. Thảm, vạn nhất lão nhân này không chuyên tâm nghiên cứu phù văn thì hắn phải làm sao bây giờ?
Khóe miệng giật giật vài cái, Vu Nhai tiếp tục chạy đi. Cũng không phải hắn muốn dạy hư hài tử, mà là hắn không hy vọng Tiểu Loan cũng sống trầm lặng giống như những người ở nơi này, không có một chút sức sống nào. Hắn tình nguyện để hài tử này nghịch ngợm gây sự một chút.
- Ngươi cuối cùng đã tới!
Đã mấy giờ trôi qua, Vu Nhai cùng Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619399/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.