- Ta muốn hỏi một chút, Độc Cô Cửu Dương đang ở đâu?
Vu Nhai đột nhiên dừng động tác, thản nhiên hỏi.
- À, ngươi không cần phải hỏi chuyện đó. Cứ đánh gãy hai chân, theo chúng ta là được rồi.
- Nhưng nếu như các ngươi chết, không ai dẫn ta đi thì phải làm thế nào?
Vu Nhai hỏi ngược lại.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói, các ngươi chết.
Vu Nhai từ tốn nói một câu, chợt quả đấm trong không trung đột nhiên nắm chặt. Hai làn gió sắc bén gió ở phía sau lưng hai người trên vân cáp ngưng kết thành kiếm, đâm xuyên qua trái tim của hai người:
- Xin lỗi, ta còn chưa hỏi các ngươi.
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Hai người khó có thể tin giơ tay lên. Đáng tiếc, tay bọn họ chỉ giơ lên giữa không trung rồi rơi xuống. Đến tận lúc chết bọn họ cũng không nghĩ ra Vu Nhai vì sao có gan lớn như vậy, giết chết bọn họ. Giết chết bọn họ, tương đương với không lưu lại đường sống cho chính mình.
- Độc Cô Nhai, ngươi...
Độc Cô Cửu Tà cũng ngây người, quên hết thêm một từ Cửu ở trước.
- Độc Cô Cửu Dương ở chỗ nào?
Vu Nhai lặng lẽ mỉm cười. Khi nghe tới chuyện chiếc nhẫn kim sắc, hắn chỉ biết chuyện đã không thể hòa hoãn được nữa. Nếu vậy, giết hai người ỷ thế hiếp người này cũng chẳng sao. Nếu chỉ là Độc Cô Chư, hắn có thể nghĩ biện pháp giao dịch với Độc Cô Cửu Dương. Hắn không muốn đang không lại chơi đùa với một địch thủ cường đại như vậy. Lại nói, nếu không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619328/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.