Bộ dạng Nghiêm Lôi giống như lão thần khắp nơi.
- Phụ thân...
- Làm sao?
Nghiêm Lôi không để ý tới nàng, trừng mắt về phía Vu Nhai.
- Đây là tất nhiên. Chiến hữu Nghiêm Sương vốn chính là một thành viên trong đoàn đội!
Vu Nhai không do dự đáp.
- Vậy là tốt rồi. Chuyện cứ quyết định như vậy đi. A, thành chủ còn tìm ta uống rượu. Ta không quấy rầy các ngươi nữa.
Nghiêm Lôi lại nhìn trời một lát. Lôi quang lóe lên, cả người biến mất, chỉ để lại Nghiêm Sương ở chỗ này.
- Phụ thân...
Nghiêm Sương kêu lên một tiếng, định đuổi theo.
Đột nhiên nàng dừng lại một chút, căm hận trừng mắt với Vu Nhai. Chỉ có điều, lần này nàng không nói gì lại vọt về phía bộ binh phòng. Dạ Tình cũng căm hận trừng mắt với Vu Nhai, ý muốn nói, lát nữa sẽ tìm ngươi tính sổ. Sau đó nàng liền đuổi theo Nghiêm Sương!
Vu Nhai không nói gì. Mình rốt cuộc đắc tội Nghiêm Sương lúc nào?
Suy nghĩ hồi lâu, Vu Nhai vẫn không nghĩ ra được mình đã đắc tội nàng cái gì? Không phải hiểu nhầm đã được giải thích rõ rồi sao? Tại sao nàng vẫn cho rằng mình châm chọc nàng với phụ thân nàng. Mình có báo cáo gì đâu?
- Chẳng lẽ mình ném lệnh bài trả lại cho hắn, làm có hơi quá nóng nảy sao?
Có thể thật sự là quá nóng. Trước đó thái độ của Nghiêm Sương trước đó đối với mình vẫn không tồi. Chờ sau khi gặp lại nàng phải nói chuyện một chút. Nữ hài tử, ôi nữ hài tử. Làm một sắc lang, tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619256/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.