Đập vào mắt hắn cũng là văn tự cổ xưa, may là xem vẫn hiểu được.
Vu Nhai ghép lại từng văn tự, mới đầu gián đoạn, không đầu không đuôi, chỉ có một vài chỗ có dạng phù văn. Hắn lật qua vài tờ vẫn như vậy, chân mày nhíu chặt hơn.
- Chỗ của ta còn có một trang bản thảo, là do ta lấy từ trong Lữ gia ra ngoài, hình như là dạy nhập môn.
- Lữ gia? Lữ lão cũng là người của Lữ gia ở Kích Lĩnh sao?
Vu Nhai sững sờ hỏi.
- Ách, trước kia thì phải. Chỉ có điều đã bị trục xuất khỏi cửa. Cái này vốn bản thảo do ta dựa vào ký ức làm ra. Nếu không ta hiện tại chắc hẳn đã là phù văn sư.
Lữ lão rất buồn bực nói.
Ánh mắt Vu Nhai sáng ngời. Xem ra trong đại gia tộc quả nhiên có thứ tốt. Lữ gia cũng có, vậy Độc Cô gia thì sao?
Độc Cô gia...
Vu Nhai thở dài, nhận lấy bản thảo. Trang đầu tiên khiến Vu Nhai ngây ngẩn cả người. Một thủ ấn giống như thủ ấn của Huyền Binh Điển, chỉ có điều đơn giản hơn nhiều. Lẽ nào thủ ấn của Huyền Binh Điển có liên quan đến phù văn sao?
Linh quang chợt lóe lên, Vu Nhai đột nhiên giơ tay lên, đánh ra thủ ấn vào cái muôi sắt trên bàn, đặc biệt thoải mái. Từng thủ ấn xuất hiện ngay trên cái muôi kia, chậm rãi phác họa lên thủ ấn giống như trong quyển sách nát kia.
- Đinh...
Cái muôi đột nhiên vang lên một tiếng đinh. Sau khi phù văn in xuống xong lại từ từ ẩn xuống. Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619250/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.