Mọi người tâm cao khí ngạo ngẩng đầu đi về phía khách sạn lớn nhất.
Có lẽ chỉ có hai người Vũ Qua và Chu Đình Lập là buồn bực nhất.
Về phần đám người Hô Duyên Không Đài, ai còn để ý tới bọn họ chứ?
Vu Nhai ngất đi, càng không để ý tới hắn được. Cho dù không ngất đi, cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đối xử với hắn thế nào. Đối với một người không có lực uy hiếp, không cần thiết phải hao tổn tâm trí.
Phía ngoài tiểu thành Thanh Man, Hạng Phi ca hát khiến người ta muốn suy sụp.
Lưu Hàn Trạch đã sắp biến thành người da đen. A không, chắc là người bảy màu. Hắn quả muốn biến mắt thành ma pháp pháo, trực tiếp đánh nát cả đám người kỵ sĩ dự bị và đám người Vu Nhai thành mảnh nhỏ.
Đúng vậy, ngay cả kỵ sĩ dự bị Độc Cô Cửu Tà, hắn cũng muốn đánh. Ai bảo hắn không có việc gì tự nhiên lại đồng ý so đấu làm gì chứ? Còn lại 17 người, chỉ có 17 người. Điều này cũng có nghĩa là hắn không qua được đợt kiểm tra. Sau đó hắn sẽ bị trừng phạt. Cũng có nghĩa là vị trí kỵ sĩ chính thứ mà hắn phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết thật vất vả mới có được kỵ sĩ sẽ bị lung lay. Lúc này Hạng Phi lại còn đang ca hát.
- Lưu kỵ trưởng, cám ơn ngươi. Nếu không có sự hỗ trợ của ngươi, dẫn mọi người tới doanh địa tạm thời của kỵ vệ Bắc Đấu trước kia, đội ngũ của ta cũng sẽ không thuận lợi như vậy. Ngươi thực sự là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619237/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.