Nhưng nguyên vật liệu không đủ, các chủ quán ở trong tiểu thành Thanh Man hình như nhận được thông báo từ phía trên hoặc do nguyên nhân nào khác, đã không tiếp tục bán nguyên vật liệu cho bọn họ nữa. Dù sao mỗi cửa hàng đều nói không có, nguyên vật liệu khan hiếm. Những người của tổ khác đi mua, lại có thể mua được.
- Vu Nhai, làm sao bây giờ?
Nghiêm Sương hỏi.
Ở trong đại sảnh của khách sạn, các cao tầng ngồi một chỗ thảo luận xem nên xử lý vấn đề khan hiếm nguyên vật liệu này như thế nào. Trong đó bao gồm cả tổ trưởng của mấy tổ khác. Còn có hai tổ chưa nhận được trang bị, sắc mặt không phải dễ nhìn.
Vừa rồi, bọn họ mới trải qua một trận tranh luận kịch liệt. Vu Nhai nhân vật quan trọng này không ngờ lại chạy đi tắm, đến bây giờ mới đến.
- Yên tâm đi. Cùng lắm thì thành viên tổ 16 và tổ 7 không cần trang bị. Ta đã từng nói sẽ không thiếu phần của các ngươi, thì sẽ không thiếu phần của các ngươi. Tất cả mọi người có thể yên tâm!
Vu Nhai chậm rãi ngồi xuống. Lời nói ra thật ra để mọi người an tâm. Sau khi an ủi hai tổ trưởng, hắn lại nói:
- Nhưng ta cũng không muốn loại chuyện này sẽ xuất hiện. Cho ta mấy giờ, ta sẽ khiến các ngươi đều có nguyên vật liệu. Được rồi, tất cả giải tán đi. Cả đám người chúng ta tập trung cùng một chỗ như vậy, thật sự sẽ làm người khác chú ý. Theo ta được biết, không ít người cũng đã cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619212/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.