Chương trước
Chương sau
Chiến trường, có ý gì?
- Tần Song, hắn nói chiến trường là thế nào?
- Ta cũng không biết. Chỉ có điều nếu như là chiến trường, sợ rằng chỉ cướp những người khác trong tổ 16 của bọn họ là chưa đủ. Phải cướp càng nhiều tổ hơn!
Tần Song phán đoán.
- Mà nếu quả thật không phải như vậy, chẳng phải sẽ mắc tội danh cướp bóc sao?
Tâm chí Đoạn Giáp cũng dao động.
- Ngươi cảm thấy chỉ có mấy người như chúng ta, có khả năng đánh thắng được kỵ sĩ Huyền Điện dự bị sao? Trước đó bọn họ cường đại thế nào ngươi cũng thấy qua.
Tần Song thản nhiên nói.
- Chí ít chúng ta không làm được. Nhưng đám người Vũ Qua, Dạ Tình và Vu Nhai có thể đi. Nơi này là chiến trường, tổ trưởng Vu Nhai làm như vậy chính là cho chúng ta cơ hội, cho chúng ta cơ hội đánh bại kỵ sĩ Huyền Điện.
- Nhưng bọn họ là đi ăn cướp, ngăn cản người ở bên ngoài. Đến lúc đó, mục tiêu của kỵ sĩ Huyền Điện không phải càng rõ ràng hơn sao? Thả bọn họ tiến vào, đến lúc đó hỗn chiến xảy ra, không phải càng thuận buồm xuôi gió hơn sao?
Đoạn Giáp nói, mọi người cũng gật đầu.
- Tổ trưởng Vu Nhai sợ rằng ngay cả mọi người cũng muốn cướp!
Ánh mắt Tần Song chớp động vài cái.
...
Trong rừng rậm tối đen, sáu nhân ảnh nhanh chóng hành động. Trước đó đã nói qua, Dạ Tình thông minh lại cẩn thận, Nghiêm Sương cũng thế. Nếu như Tần Song có thể nghĩ thông suốt, các nàng cũng có thể. Chỉ có điều còn có một vài suy nghĩ khác vẫn chưa thông mà thôi.
Bởi vì như vậy, bất tri bất giác ở trên phương diện hành động, bọn họ lại lấy Vu Nhai làm tâm chuẩn.
Đúng lúc này, hai nàng Nghiêm Sương và Dạ Tình hình như nghĩ tới điều gì. Bọn họ kéo nhau tụt lại phía sau. Hai người líu ríu không biết thương lượng cái gì. Xong khi thương lượng xong, đột nhiên ánh mắt bọn họ nhìn Vu Nhai có chút quỷ dị.
Vu Nhai ở phía trước đột nhiên rùng mình một cái. Đột nhiên hắn có một dự cảm rất xấu, chưa từng thấy trước đó.
Hắn khẽ nhíu mày. Không ngờ không tìm được dấu vết của hai người Trần, Chu kia. Lẽ nào bọn họ vôn không có ở trên đường? Chỉ sợ bọn họ không phải đang bị lạc ở trong rừng rậm, mà là tìm con đường khác để đi tới.
Vu Nhai cũng không vì hai người Trần, Chu mà buồn rầu. Đúng như Tần Song nói, lần này hắn đi ra mục tiêu chân chính tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là hai người Trần, Chu. Lời nói khó nghe, hai người Trần, Chu cho dù có thể thu phục, cũng chỉ là pháo hôi. Nếu như thật chỉ là những người tổ 16 đã chạy trốn, một mình Vu Nhai là đủ rồi, không cần lôi kéo toàn bộ năm đại cao thủ tới đây.
- Đi, chúng ta tìm một hướng khác.
Vu Nhai nói thật nhanh.
Mọi người đã thầm chấp nhận Vu Nhai là người dẫn đầu, không do dự đuổi theo.
Thanh Man Cốc rất lớn, các loại sơn cốc thung lũng liên tiếp không ngừng. Nhưng nếu đều đi về hướng tiểu thành Thanh Man, muốn tìm được những người này cũng không phải quá khó.
Quả nhiên, bọn họ mới tìm chưa được hai giờ, liền thấy phía trước có hỏa quang trùng thiên, mùi thịt tràn ngập trong trung. Rất rõ ràng có người. Vu Nhai không chút do dự liền xông tới.
- Cướp đoạt, lấy tất cả vật đáng tiền ra đây. Nếu không, nam giết, nữ lưu lại!
Lời dạo đầu của Vu Nhai thiếu chút nữa khiếnđám người phía sau đều hôn mê bất tỉnh. Chỉ có bạn học Tiểu Mỹ rất hưng phấn, muốn xông lên hô theo, khẩu hiệu càng uy vũ hơn.
Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên cảm giác bị người khác bịt miệng, không kêu lên được.
Đám người kia nhìn Vu Nhai giống như nhìn một kẻ ngốc. Không ngờ bên trong Thanh Man Cốc lại xuất hiện cướp bóc, hơn nữa còn muốn cướp đám người bọn họ. Phải biết rằng, những người tham dự Thánh Hội đều là tuổi trẻ tinh anh trong tỉnh Bắc Đấu. Cao thủ tất nhiên không cần nói. Trừ khi người tới là một cao thủ Hoàng Binh Sư trung đoạn. Nhưng người này nhìn thế nào cũng không giống như có thực lực Hoàng Binh Sư. Dù sao cũng quá trẻ tuổi.
- Tiểu tặc, ngươi muốn cướp của chúng ta, một mình ngươi sao?
Người này không biết là thủ lĩnh của tổ thứ mấy ngơ ngác hỏi.
- Cái gì chỉ một mình ta. Phía sau ta...
Vu Nhai kỳ quái nhìn lại phía sau một chút. Hắn thật muốn hôn mê. Phía sau không ngờ không thấy tới nửa bóng người. Vừa rồi xông lên quá hăng hái, lại bị Nghiêm Sương và Dạ Tình tính kế. Hắn vội hỏi:
- Hắc hắc, vậy... Các ngươi tiếp tục, ta tìm người bù vào, sau đó lại tới thưởng!
Vu Nhai phiền muộn. Đây chính là kết quả suốt ngày đánh nhạn.
Nữ tử Dạ Tình này lâu ngày mới gặp, vừa gặp lại đã bắt đầu tính kế với mình. Thật là, còn mệt mình cứu nàng một mạng. May mà trước lúc mình tiến vào dãy núi sương mù, nàng còn có bộ dạng hiểu biết như vậy. Thật đúng là, chỉ có lão bà nhà mình là tốt.
Thủy Tinh thật tốt, trực tiếp không muốn sống vọt vào dãy núi sương mù tìm mình.
Vu Nhai không biết, trước đây đám người Dạ Tình nghe được Vu Tiểu Dạ và Vu Thiên Tuyết nói Vu Nhai đã tính toán kỹ càng từ trước, đã từng lăn lộn trong dãy núi sương mù một thời gian, các nàng thật sự muốn vọt vào. Chẳng qua là để đánh Vu Nhai một trận. Làm hại các nàng len lén lau nước mắt, cho rằng chẳng biết có gặp lại gia hỏa vô sỉ này hay không.
Đương nhiên, Vu Nhai biết các nàng chỉ ẩn nấp trong bóng tối, muốn cho mình một giáo huấn nho nhỏ. Nếu mình xông tới đánh, các nàng nhất định sẽ ra tay. Tâm tư của nữ nhân thật là. Không phải chỉ muốn nhìn xem mình mạnh tới mức nào thôi sao. Không thể để bọn họ toại ý được. Cứ chạy trước rồi nói sau!
- Nếu đã tới còn muốn đi sao? Bắt lấy hắn!
Thủ lĩnh của tổ này quát lớn.
- Vu Nhai!
Vu Nhai muốn đi, bọn họ sao có thể ngăn cản được. Nhưng vào lúc này, trong đội ngũ lại có người kêu lên. Trong lòng Vu Nhai thoáng kinh ngạc. Tại sao trong tổ này cũng có người quen vậy? Hắn khẽ nhíu mày nhìn lại. Không ngờ đó chính là Chu Đình Lập!
- Là các ngươi sao?
Vu Nhai có chút kinh ngạc, nhưng thật ra không cảm thấy quá kỳ lạ. Bọn họ xuất hiện ở nơi này là chuyện rất bình thường.
- Các ngươi quen tiểu tặc này sao?
Thủ lĩnh của tổ này nhìn Chu Đình Lập nói.
- Đương nhiên có quen. Làm sao ta có thể không biết được. Hắn chính là tổ trưởng tổ 16 của chúng ta.
Lúc đó đám người Chu Đình Lập hoảng hốt đâm loạn, không theo con đường ban đầu mà đi. Xung quanh lại có 16 tổ khác, 16 con đường khác nhau, tất cả đều đi thông tới tiểu thành Thanh Man. Chỉ cần chạy theo một hướng, rất dễ có thể gặp nhau. Chỉ là theo đội ngũ khác, có hợp quy hay không không biết được.
Vu Nhai nhìn lướt qua một vòng, lại không nhìn thấy bóng dáng của Trần Nhất Diễn đâu. Xem ra cây đổ bầy khỉ tan. Dù sao tổ 16 cũng đã chia năm xẻ bảy. Hai người không hợp cũng sẽ tách ra mà đi. Không biết hắn lại gặp được tổ nào.
- A, đây là tổ trưởng Kỳ Binh Giả phế vật mà ngươi đã nói sao?
Vị tổ trưởng này nói. Tất cả mọi người xung quanh tò mò nhìn sang, dường như đang xem ma thú biến dị nào đó vậy. Xem ra Chu Đình Lập đã nói không ít lời phỉ bang hắn.
- Vu tổ trưởng, không nghĩ tới ngươi lại còn sống? Thật sự là quá tốt. Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.