Trong lòng Vu Nhai chợt căng thẳng, nhưng sau đó lập tức thả lỏng, nói:
- Mẫu thân yên tâm. Nếu như chuyện này con cũng không giải quyết được, sao có thể giúp mẫu thân bắt kẻ phụ bạc kia được. Mẫu thân phải tin tưởng vào thực lực con trai của mình chứ.
Trong lòng Vu Thiên Tuyết chợt cảm thấy ấm áp. Nhi tử quả nhiên đã lớn rồi, cũng thông minh, biết mình suy nghĩ cái gì.
Nàng lắc đầu, cũng không nhiều lời nữa. Hiện tại nàng không cần kẻ kẻ phụ tình kia, chỉ cầu mong nhi tử có thể sống vui vẻ. Thật ra nàng cũng hi vọng nhi tử không cần liều mạng như thế nữa. Làm một tiểu binh thủ thành cũng không tồi. Nàng muốn sống cuộc sống bình yên. Nhưng đây là điều không thể. Thực lực của nhi tử đã để hắn không thể tiếp tục sống bình thường nữa. Nàng có chút tâm trạng thở dài. Trước đây nàng hi vọng nhi tử không cần chấp nhất đối với Độc Cô gia. Hiện tại lại mong nhi tử có thể sống yên ổn.
Không tiếp tục nói về đề tài này, Vu Nhai lại nói sang chuyện Thánh Hội lần này. Vừa rồi Vu Tiểu Dạ có chút rầu rĩ cũng tiến tới nói vài lời.
Lúc này Vu Nhai mới biết được đám người Lữ nham của tổ Kỳ Binh đã xuất phát. Bọn họ là tổ tinh binh thứ bảy lên đường. Trong Thánh Hội lần này tỉnh Bắc Đấu có mười mấy đoàn đội. Tổ học viện chính là đoàn đội cuối cùng, cũng chính là tổ thứ mười sáu.
Mục đích của Thánh Hội chính là huấn luyện, huấn luyện với cường độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619177/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.