Cho dù hắn có là thiên tài thế nào đi nữa cũng chỉ là Tướng Binh Sư thôi.
Ầm...
Đột ngột, thân thể tên tiểu binh thủ thành chấn động, bị một đạo phong nhận xen lẫn ma pháp không gian của nàng đánh trúng. Toàn thân hắn lại lùi đến sát mép hố người chết kia. Trong lòng nàng thầm cảm thấy vui mừng, đang tính thừa thắng xông lên. Nhưng nàng lại thấy trên mặt tên tiểu binh đột nhiên cũng xuất hiện một nụ cười. Nhìn kỹ lại, nàng liền kinh sợ.
Thật không ngờ tiểu tử này lại đột phá. Mặc dù hắn chỉ đạt đến Tướng Binh Sư lục đoạn, nhưng lại có thể cho hắn vô cùng tự tin.
- Tiểu binh thiên tài!
Cuối cùng Nguyệt Lâm Sa rất không tình nguyện phải cho tiểu tử này một lời đánh giá. Sau đó nàng không chút sợ hãi ra tay. Lần này cuối cùng nàng không còn khinh địch nữa. Ma pháp không gian kèm theo, quỷ dị đối phó với quỷ dị, nhanh đối phó với nhanh!
- Gần được rồi. Vào cốc thôi!
Ngày hôm nay U Hoang lộ vẻ đặc biệt tỉnh táo!
Vu Nhai gật đầu, nhẹ nhàng thu hồi kiếm, sau đó đạp Phong Tung Bộ lao vút lên trời lướt qua phía trên hố thi thể kia. Tâm thần hắn vô cùng cảnh giác. Hắn nhớ Khắc Lạp Phu đã từng nói qua. Chỉ cần vào cốc sẽ có âm bạo mãnh liệt. Hắn nhìn những thi thể này, tất cả đều thất khiếu chảy máu, hình như đều chết trong âm bạo. Chỉ có điều lướt qua một đoạn, Vu Nhai vẫn không nghe thấy tiếng âm bạo nào!
- Lẽ nào thời gian trôi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619097/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.