Chương trước
Chương sau
Hắn chung quy vẫn cảm giác hình như thiếu sót cái gì đó.
Thương thế cũng đã gần khỏi, Vu Nhai quyết định lại xông vào dãy núi sương mù.
Lúc này hắn đã chuẩn bị đầy đủ các loại đồ dùng hàng ngày, bỏ vào trong một túi đeo lưng lớn, mang theo kiếm và trường kích. Hắn nói với đám người Thủy Tinh một tiếng, sau đó liền xuất phát. Mà khi hắn ở trên Lạc Tinh Thạch nhảy lên Tiểu Thúy, đột nhiên phát hiện có người theo dõi. Hắn nhìn một chút, không ngờ chính là Thủy Tinh.
Từ lúc nào nàng đối với mình lại trở nên hiếu kỳ như vậy?
Hắn gửi lời chào tới nàng, sau đó lập tức cùng Tiểu Thúy giống như trận gió lóe lên rồi biến mất.
- Thật là một đại hỗn đản!
Thủy Tinh nhảy ra ngoài, tức tới mức nghiến răng. Nàng thật sự thật tò mò không biết cả ngày Vu Nhai đi đâu. Hình như mỗi lần trở về, hắn đều biến thành dã nhân. Nhưng mỗi lần trở về, hắn đều trở nên càng đáng sợ hơn.
Thủy Tinh biết Vu Nhai nhìn như cà lơ phất phơ, không có việc gì làm, nhưng phía sau, hắn lại liều mạng hơn so với người nào khác, cũng ngoan độc hơn so với bất kỳ người nào khác. Nàng cũng không thể buông lỏng. Nếu muốn chấn hưng nghiệp đoàn võ học, nàng nhất định phải liều mạng. Chí ít nàng tuyệt đối không thể bị tên đáng chết này coi thường!
Vu Nhai không biết cử động của hắn là động lực kích phát khiến Thủy Tinh mạnh hơn. Nửa ngày sau hắn tiến vào dãy núi sương mù. Đã quen đường, hắn xông về phía núi nhỏ. Chỉ từng gần ba giờ nữa, hắn sẽ đến ngọn núi nhỏ đã thu phục U Hoang Kiếm Linh trước đây.
Không biết đã có bao nhiêu U Linh Thú bị hắn chém rơi. Trong lúc đó, hắn còn phát hiện ra hai thi thể còn mới. Đây là hai phạm nhân đã đi vào, khi hắn vừa bước ra khỏi dãy núi sương mù lần đầu tiên. Ba tháng, bọn họ rốt cuộc vẫn không chống cự nổi. Hình như một người trong đó trước khi chết còn phát điên.
Trên ngọn núi nhỏ có rất nhiều thi thể ma thú các loại. Nhưng nhiều hơn lại là thi thể của con người. Tất cả đều nhắc nhở hắn, đại lục Thần Huyền là một thế giới vô cùng tàn khốc. Muốn sống rất tốt, nhất định phải trở nên mạnh hơn.
Nếu như không phải dựa hơi vào sự cường đại của bộ binh phòng, hắn hẳn đã chết. Mẫu thân, biểu muội thậm chí Vu gia cũng sẽ không có kết quả tốt. Binh phòng đại nhân bảo vệ hắn, xuất phát từ năng lực gây chuyện cường đại của hắn. Nếu như hắn không có giá trị lợi dụng, lấy tính cách tương đối phúc hậu của binh phòng đại nhân có lẽ còn có thể cho hắn một chút lợi lộc nhỏ. Nhưng tuyệt đối sẽ không làm một tấm lá chắn cho hắn như bây giờ.
Giống như tổ trưởng tổ Kỳ Binh, tuy rằng Vu Nhai không muốn làm, nhưng thư còn chưa giao ra đã bị đập chết.
Nhiệm vụ của Dạ Tình, hắn cũng không có cách nào từ chối. Không chỉ những sát thủ kia, còn có nguyên nhân khác. Không quan tâm là nhiệm vụ thế nào cũng phải xông lên. Đó là vì mình, vì thế giới này đối với người nhà của mình.
Đương nhiên, dựa thế gì đó đều là giả. Thực lực bản thân cường đại mới là căn bản. Vu Nhai biết mình phải cường đại lên.
- Phong Doanh, cố gắng ghi nhớ những thứ có thể ghi nhớ. Chúng ta đi thôi!
Vu Nhai đứng ở trên núi nhỏ nhìn sương mù âm u theo gió tản ra. Bóng tối không ngăn cản được hắn đi tới. Ba lô trên lưng, mang theo mấy thanh kiếm tìm được từ trên núi nhỏ kia và U Hoang Kiếm lục giai được hai vị người lùn đại sư kia dùng cái mạng già tốn hết nửa tháng trời mới rèn ra được. Hơn nữa còn có trường kích đã được cải tạo giảm xuống một nửa. Hắn di chuyển rất nhanh trong bóng tối tiến về phía trước.
- Gào...
Vừa mới tới phía dưới núi nhỏ, phía trước đã truyền đến một tiếng gầm đầy giận dữ. Vu Nhai mở to hai mắt nhìn, cẩn thận cảm nhận phía tiếng gầm giận dữ vừa vang lên. Rất nhanh hắn đã cảm ứng được khí tức tới gần. Khí tức vô cùng hắc ám.
- Chủ nhân, là ma thú hắc ám!
- Ma thú hắc ám, có gì khác thường?
Vu Nhai tỉnh táo nói.
- Không có gì khác ma thú bình thường. Chỉ có điều số lượng của bọn chúng rất ít. Chỉ có ở nơi âm u bí ẩn mới xuất hiện. Bọn chúng giỏi tìm kiếm con mồi trong bóng đêm. Bất kỳ bóng tối nào cũng không ngăn cản được bọn chúng!
Phong Doanh giải thích.
- Nói cách khác hiện nay nó có thể thấy ta, nhưng ta không nhìn thấy nó?
- Đúng vậy!
Phong Doanh gật đầu, đột nhiên kinh sợ kêu lên:
- Chủ nhân, nó tới!
- Ngao...
Phong Doanh vừa nói dứt lời, Vu Nhai đã rút kiếm chém một cái. Một bóng đen to lớn sừng sững trong không gian, lại lui ra ngoài. Khi Vu Nhai tiến đến gần nhìn, mới thấy rõ đó là một con sói lớn màu đen dài hơn hai thước. Trên trán hắc ám của nó có máu đỏ túa ra. Không ngờ đó là nơi Vu Nhai vừa đánh trúng.
- Chủ nhân, đây là Ám Dạ Ma Lang tam giai. Ma tinh của nó đặc biệt hữu dụng, rất được ma pháp sư hắc ám yêu thích. Gân của nó cũng có thể rèn thành Huyền Binh có hình dạng như cái roi, có chứa hiệu quả suy yếu kèm theo!
Phong Doanh rất nhanh liền giải thích. Nàng rất thích thu thập mọi thứ!
- Ám Dạ Ma Lang, sói cũng thường đi thành đoàn. Phong Doanh ngươi nói sói ở đây có đúng cũng như vậy hay không?
- A, Ám Dạ Ma Lang quả thực cũng ở chung với nhau!
- Vật kia tốt nhất là chờ sau khi trở về sẽ lấy thêm. Chúng ta nhanh xông ra ngoài. Đã có hơn mười khí tức tập trung về phía này.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn không chút nghĩ ngợi liền lao về hướng bóng tối mỏng hơn. Nếu đã xông vào dãy núi sương mù, hắn tất nhiên không có khả năng chỉ gặp chút trở ngại nho nhỏ đã rút lui. Mà với tốc độ gió trong sương mù này, năng lực cảm ứng của Phong Doanh đã kém hơn hắn.
- A ô...
Thấy con mồi di chuyển, đám sói ở xung quanh bắt đầu điên cuồng gào thét, giống như nghe thấy tiếng quỷ kêu trong phòng tối. Cảm giác đó thế nào, chắc hẳn không cần nói cũng biết. Xung quanh đều là đồi núi trống trải. Chỉ có tiếp tục đi phía ngọn núi trước mặt mới có thực vật linh tinh màu đen và linh tinh đá lớn.
Ám Dạ Ma Lang chính là từ phía trên lao xuống. Nơi đó hẳn là đại bản doanh của chúng.
Vu Nhai chỉ hơi do dự một chút, sau đó lại tiếp tục xông về phía trước. Nếu ở trong môi trường tối đen như vậy, Ám Dạ Ma Lang có thể nhìn thấy rõ như vậy, hắn cho dù che giấu khí tức thế nào đi nữa cũng vô dụng. Hắn phải tìm được ngại chướng vật.
Mấy con ma lang đã nhào tới gần. Hắn tránh cũng không thể tránh được. Vậy thì giết!
Vu Nhai lợi dụng tốc độ Phong Doanh xông ra đi. Trên đường xông ra, thứ gì ngăn cản hắn đều giết chết. Trong nháy mắt một thanh Huyền Kiếm tam giai đã bị hỏng. Mỗi lần hai thanh kiếm chém ra, lại là hai con ma lang chết ở dưới kiếm của hắn. Ma thú tam giai tương đương với Tướng Binh Sư. Vu Nhai có thể giết chết trong nháy mắt như vậy, đủ khiến hắn kiêu ngạo.
Nhưng hắn không phải là kẻ tự cao tự ngạo, mà là muốn trở nên cường đại hơn.
- Vù vù...
Ở trên một cái cây hắc ám, Vu Nhai không ngừng thở hổn hển. Cuối cùng hắn đã xông vào ngọn núi. Chỉ có điều ma lang hắc ám phía dưới lại càng tụ tập nhiều hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.