Hắn chung quy vẫn cảm giác hình như thiếu sót cái gì đó.
Thương thế cũng đã gần khỏi, Vu Nhai quyết định lại xông vào dãy núi sương mù.
Lúc này hắn đã chuẩn bị đầy đủ các loại đồ dùng hàng ngày, bỏ vào trong một túi đeo lưng lớn, mang theo kiếm và trường kích. Hắn nói với đám người Thủy Tinh một tiếng, sau đó liền xuất phát. Mà khi hắn ở trên Lạc Tinh Thạch nhảy lên Tiểu Thúy, đột nhiên phát hiện có người theo dõi. Hắn nhìn một chút, không ngờ chính là Thủy Tinh.
Từ lúc nào nàng đối với mình lại trở nên hiếu kỳ như vậy?
Hắn gửi lời chào tới nàng, sau đó lập tức cùng Tiểu Thúy giống như trận gió lóe lên rồi biến mất.
- Thật là một đại hỗn đản!
Thủy Tinh nhảy ra ngoài, tức tới mức nghiến răng. Nàng thật sự thật tò mò không biết cả ngày Vu Nhai đi đâu. Hình như mỗi lần trở về, hắn đều biến thành dã nhân. Nhưng mỗi lần trở về, hắn đều trở nên càng đáng sợ hơn.
Thủy Tinh biết Vu Nhai nhìn như cà lơ phất phơ, không có việc gì làm, nhưng phía sau, hắn lại liều mạng hơn so với người nào khác, cũng ngoan độc hơn so với bất kỳ người nào khác. Nàng cũng không thể buông lỏng. Nếu muốn chấn hưng nghiệp đoàn võ học, nàng nhất định phải liều mạng. Chí ít nàng tuyệt đối không thể bị tên đáng chết này coi thường!
Vu Nhai không biết cử động của hắn là động lực kích phát khiến Thủy Tinh mạnh hơn. Nửa ngày sau hắn tiến vào dãy núi sương mù. Đã quen đường, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619036/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.