Vì không muốn để cho Vu Nhai thấy bộ dạng của nàng khi khóc, nàng tông cửa xông ra ngoài!
Vu Nhai lại ngây người. Con mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy. Thủy Tinh quá sức nhàm chán, nên chạy tới chửi mình sao?
- Chủ nhân, hình như Thủy Tinh đã khóc!
- Cái gì? Sao có thể như vậy được. Người nên khóc, hẳn phải là ta mới đúng chứ?
Vu Nhai nghiêm mặt. Ta bị chửi tới mức đầu phun máu chó còn chưa khóc.
Khoan đã. Không phải ta thật sự hư hỏng như vậy chứ?
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền xông ra ngoài. Sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì, lại chạy về, cầm lấy mấy cuốn sách do binh phòng đại nhân cho.
- Cà...
Ngay khi hắn một lần nữa lao ra khỏi. Chợt trong bóng tối có mũi tên đột ngột bắn tới. Thân thể Vu Nhai khó khăn lắm mới tránh được mũi tên đột ngột hiện lên. Hắn khẽ quát:
- Người nào?
- Người giết ngươi!
Trong bóng tối truyền đến âm thanh trầm thấp, sát khí ngưng tụ, đao quang chớp động...
Vu Nhai khó khăn lắm tránh được. Nhưng lại có một đao đoạt mệnh xuất hiện. Mồ hôi lạnh ướt đầm phía sau lưng hắn. Nếu không phải bởi vì gần đây, hắn nhận được U Hoang Kiếm Linh, liệu hắn có thể né tránh được một đao này không?
Vừa nghĩ, hắn vừa nuốt nước bọt.
Rốt cuộc là ai muốn giết mình vậy?
- Phong Doanh, ngươi có thể đoán được trong rừng cây có bao nhiêu sát thủ không?
Vu Nhai không có thời gian tự hỏi. Lúc này cho dù hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619018/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.