Vu Nhai quả thực không biết phải giải thích thế nào. Thật ra hiện tại hắn còn kinh hãi hơn bất kỳ người nào khác. Hắn đương nhiên không có phương pháp rèn kiếm gì cả. Phương pháp kia là do Kiếm Linh mặt đen cung cấp.
Đúng vậy, Kiếm Linh mặt đen đột nhiên tỉnh lại. Hắn tỉnh ngay khi người lùn chuẩn bị đập búa xuống, đồng thời hắn cũng nói Vu Nhai bảo người lùn dừng tay lại. Mà lần tỉnh táo này không giống như mấy lần trước chỉ biết vung kiếm, mà có thể nói là hoàn toàn tỉnh táo.
- Kiếm Linh tiền bối, xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?
Trong lúc nói chuyện với người lùn, Vu Nhai đồng thời giao lưu với Kiếm Linh mặt đen.
- U Hoang!
Kiếm Linh mặt đen vẫn rất cao ngạo. Kiếm Linh cũng không bởi vì chủ nhân đột nhiên biến thành người khác mà cảm thấy không ổn. Mặt hắn không đổi sắc, dường như tất cả đều là ý trời, tất cả đều có thể tiếp nhận. Hắn nói với giọng trầm thấp:
- Nếu ngươi muốn phương pháp giết người của ta, vậy cần phải có thanh kiếm của ta. Một thanh kiếm có thể khiến ta giết người. Đừng xem thường kiếm của ta. Lúc này, nếu như không nhận được kiếm giết người ta cần, ta sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại. Ngươi cũng vĩnh viễn không đạt được cảnh giới giết người cao nhất!
- Ách, U Hoang tiền bối ngài có thể lại ngủ say sao?
Vu Nhai đang vui mừng chợt phục hồi tinh thần.
- Thân kiếm nổ nát, thần thương hồn thương. Ta làm sao có thể tỉnh lại được. Ai, muốn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1619007/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.