Bằng không, mấy người chúng ta bây giờ cùng nhau áp chế ngươi. Những người còn lại cũng đủ diệt tổ Kỳ Binh. Hơn nữa, theo quy định bẩy cuộc chiến chỉ cần thắng bốn trận. Mỗi người chỉ có thể xuất chiến một trận. Lữ huynh, ngươi đã đấu qua. Làm việc phải nói quy tắc!
- Vừa rồi có nói mỗi người chỉ có thể đánh một trận sao? Hình như không nhắc tới?
Lữ Nham lạnh nhạt nói.
- Hừ, quên nói, hiện tại bổ sung!
Giọng nói phách lối vang lên. Hắn chợt khoát nhẹ tay áo. Mấy người phía sau bọn họ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lữ Nham.
Lữ gia tuy rằng lợi hại, cũng không quản tới nơi này. Bọn họ cũng không sợ.
- Khinh người quá đáng!
Giọng nói Liệp Thủ truyền đến.
- Đúng, chúng ta chính là khi dễ các ngươi. Thế nào, ngươi chính là tên cái gì Liệp Thủ đó sao. Dạng suy yếu như ngươi cũng dám tự xưng là Liệp Thủ. Ha ha, thật sự quá tức cười!
Tạm thời ngăn chặn được Lữ Nham, giọng nói phách lối lại tiếp tục kiêu ngạo.
- Ngươi... Một trận chiến này ta tới!
Liệp Thủ tâm cao khí ngạo, chịu không nổi sự kích tướng này, đứng dậy:
- Chúng ta so về săn thú!
- Được. Nếu ngươi muốn nhận lấy cái chết trước. Hừ, so về săn thú, Tiểu Uy, ngươi đi đùa với hắn một chút. Đùa cho hắn chết khiếp là được. Không nên đùa chết hắn. Được rồi, tốt nhất là khiến hắn cầu xin tha thứ. Ta nghe thấy cái tên của hắn là cảm thấy buồn nôn rồi.
Người có giọng nói phách lối nói.
- Được thôi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1618997/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.