Xung quanh đây đầy những thi thể. Thậm chí còn có những bộ xương của quái thú cực lớn, ngăn cản tầm mắt của hắn.
Vu Nhai leo lên một bộ xương ma thú không biết là loại nào, dọc theo xương cột sống cực lớn của nó đi tới. Hắn nhìn ra vài điều. Bộ xương của ma thú này là lớn nhất cao nhất. Đứng ở phía trên hẳn là có thể bao quát toàn cảnh xung quanh. Trước cứ quan sát một chút rồi nói sau.
- Phong Doanh, đó là cái gì? Đừng nói với ta đó là U Linh Thú Vương đấy?
Ngay khi hắn lên tới đỉnh, ánh mắt liền nhìn thấy một người bóng màu đen. Bóng người màu đen này đứng ở trên một tảng đá nhẵn mịn, đứng ở vị trí rất cao, ngắm nhìn bóng tối phía xa hơn. Vu Nhai đến, dường như hắn không có cảm giác, giống như một tượng đá điêu khắc vậy.
Tượng đá điêu khắc sao? Tại sao lại giống như một thực thể hoàn hảo như vậy?
Vu Nhai cảm thấy hắn thỉnh thoảng chớp động vài cái, rõ ràng là linh thể tạo thành.
- U Linh Thú không có vương giả. Đây hình như là u linh thật sự.
Đôi mắt Phong Doanh chớp chớp, dường như cũng có chút sợ hãi.
Vu Nhai nhất thời nổi da gà. Nếu Thôn Thiên Kiếm đã đưa hắn đến nơi đây, sẽ không nhầm lẫn. Dù sao nếu như Thôn Thiên Kiếm không mang hắn đi, hắn cũng chỉ có thể sống ở chỗ này. Đi ra ngoài chính là muốn chết. Hắn hỏi:
- Vậy, xin hỏi có thể nghe được ta nói chuyện không?
Bóng người màu đen kia hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1618994/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.