Không ngờ đó chính là Thôn Thiên Kiếm bên trong Huyền Binh Điển.
Lão huynh, lúc này huynh ra ngoài làm gì vậy?
Mặc dù Vu Nhai có thể ẩn nấp, trốn ở chỗ này, chủ yếu dựa vào năng lựcẩn nấp của Phong Doanh và khoảng cách phía dưới khá xa. Nhưng hắn biếtchỉ cần có một chấn động nho nhỏ, chỉ sợ sẽ bị cao thủ phía dưới pháthiện. Bởi vậy hắn có phần thận trọng, không phát ra một chút âm thanhnào.
Nhưng lão huynh Thôn Thiên Kiếm này lại rỗi rãnh, không cho hắn như ý.Vu Nhai trải qua một lần khiếp sợ như thế, làm sao có thể không gây rađộng tĩnh gì được?
- Người nào?
Quả nhiên, hai lão già phía dưới đồng thời gầm lên. Gió nổi lên, hai người phóng về phía hắn.
Đúng lúc Vu Nhai cảm thấy mình sẽ xong đời, hắn lại cảm thấy trong thânthể bất chợt nhẹ bỗng. Toàn thân hắn vọt ra ngoài, lao về phía thôngđạo. Xung quanh tối đen một mảnh, dường như không có thứ gì di chuyển.Khi hắn không biết được mình đã đi bao xa, bên tai dường như vẫn ngheđược giọng nói của hai lão già truyền đến.
- Chuyện gì xảy ra. Người nào?
Xèo xèo...
Trùng hợp, không biết từ chỗ nào có mấy con chuột cực lớn chạy ra. Hailão già liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, lại xoay người rơi xuống bảo tàngdưới huyệt động, bắt đầu cướp đoạt đồ.
Bên này, Vu Nhai tránh được một kiếp nạn, hạ xuống một bức tường nhìn có vre bình thường không có gì lạ.
Vẫn là lối đi trong di tích, thậm chí còn cách lối vào không xa lắm. Cúi đầu nhìn một chút, Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-than-binh/1618960/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.