Trời đã sáng, nơi sơn cốc ẩn trong đỉnh núi đá, các loại hoa đủ mọi màu sắcđang đua nhau nở, những giọt sương sớm trong veo trên cánh hoa rung rinh theo gió, lấp lánh ánh nắng, nhị hoa mềm mại non nớt tỏa ra từng đợtmùi hương, hương hoa vừa nồng nàn da diết lại vừa phảng phất một mùithơm dịu nhẹ thấm sâu vào lòng người. "Nhìn kìa, hoa nở rồi, hoa nở rồi!" Mặc Sĩ Thần mở to mắt, liếc thấy búp hoa Thất sắc LinhLung kia đã hoàn toàn nở rộ, chỉ thấy bảy cánh hoa mịn màng bao lấy nhụy hoa màu vàng giống như những vì sao vây quanh mặt trăng vậy, mỗi mộtcánh hoa đều có một màu riêng biệt, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảycánh hoa bảy màu giống như một chiếc cầu vồng hình tròn vậy, rực rỡ xinh đẹp làm cho người ta thất thần, Mặc Sĩ Thần không khỏi vui mừng reolên. Gia Cát Minh Nguyệt và Tiết Tử Hạo chui ra khỏi lều vải cũng nhìn thấy. "Thật xinh đẹp." Tiết Tử Hạo sợ hãi thán phục. “Mau tranh thủ thời gian thu lấy đi, thời gian Thất sắc Linh Lung hoa nở rộquá ngắn, từ lúc hoa bắt đầu nở đến ba giờ sau sẽ héo rũ, khi đó khôngcòn đáng giá nữa." Gia Cát Minh Nguyệt là người đầu tiên tỉnh táo lại,lẩm bẩm. "Ồ." Mặc Sĩ Thần nghe thấy mấy chữ không đáng giá, trong lòng lộp bộp một cái, bò dậy định nhào về phía Thất sắc Linh Lung. "Đồ đần! Dừng tay! Ngươi mà hái hoa kiểu đó thì cũng không đáng tiền đâu."Gia Cát Minh Nguyệt không chút khách khí đoạt lấy cung trong tay Tiết Tử Hạo, trực tiếp bắn về phía Mặc Sĩ Thần phát. Tức giận trợn mắt lườm hắn xong, móc ra một cái bình sứ nửa trong suốt, tự mình tiến lên, bao lấyđóa hoa từ trên xuống dưới, nhanh chóng cắt bỏ đoạn cuống hoa xong đậynắp bình lại, hoàn toàn phong kín. Đem bình sứ cất kỹ vàotrong người xong, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìnlại, đã thấy Tiết Tử Hạo đang đứng dựa lưng vào vách đá, vẻ mặt cảnhgiác, một tay nắm thật chặt trường cung, tay kia túm lấy mũi tên. GiaCát Minh Nguyệt cũng cảm thấy nặng nề trong lòng, đối với vẻ mặt này của Tiết Tử Hạo Gia Cát Minh Nguyệt cũng không xa lạ gì, mấy ngày qua, mỗikhi xuất hiện tình huống dị thường gì, trên mặt của hắn cũng sẽ xuấthiện loại biểu lộ này. Chẳng lẽ gặp nguy hiểm? Gia Cát MinhNguyệt cũng không có nghi ngờ khả năng quan sát của Tiết Tử Hạo, thân là tiễn thủ, hắn cảm giác nguy hiểm chính xác hơn nhiều so với người khác. Lúc này Mặc Sĩ Thần cũng phát hiện ra chỗ không đúng rồi, cùng với Gia CátMinh Nguyệt đứng yên một chỗ bất động thanh sắc nhìn về phía Tiết TửHạo. Tiết Tử Hạo mở cung cài tên, đầu mũi tên hơi di động, cuối cùng dừng lại ở một phương hướng, khẽ híp mắt lại. "Thật không ngờ, như vậy mà cũng có thể phát hiện ra ta." Theo một giọng nóikhàn khàn vang lên, vách đá phía đối diện bỗng nhiên chuyển động, rạnnứt ra vô số mảnh nhỏ, sau đó từng mảnh bị lột xuống, lộ ra một bóngngười quần áo tả tơi. "Ai?" Mấy người Gia Cát Minh Nguyệtlúc này mới nhìn thấy rõ ràng, hóa ra toàn thân người này đều bị bao phủ bởi một lớp bùn nhão thật dày, sau khi bùn khô màu sắc cực kỳ giống với màu của vách đá, lại thêm lúc trước hắn vẫn không nhúc nhích, mấy người chỉ lo để ý Thất sắc Linh Lung, vậy mà lại không phát hiện ra sự có mặt của hắn. Người này đến đây từ lúc nào? Bọn hắn rõ ràngkhông hề phát hiện ra. Chẳng qua, điều đó đã không còn quan trọng nữa.Quan trọng là ..., ở trên người của hắn, mấy người đều cảm giác được khí tức nguy hiểm. Đó là một loại nguy hiểm chí mạng, người này khiến chobọn họ cảm thấy cực kỳ áp lực, ánh mắt hắn nhìn bọn họ, giống như độc xà đang nhìn con mồi vậy. Người không nói một lời, trắng trợnđánh giá ba người Gia Cát Minh Nguyệt, bẻ bẻ cổ hoạt động gân cốt rồiđứng thẳng người lên, lúc này đám Gia Cát Minh Nguyệt mới phát hiện rangười này lớn lên cực kỳ cường tráng, toàn thân toát ra khí thế cườnghãn, quần áo dơ bẩn bị vũ khí sắc bén cắt đứt, trên người lộ ra vài vếtthương vừa sâu vừa dài, miệng vết thương lúc này đã kết vảy lại phối hợp với những vệt bùn đất bẩn thỉu càng khiến cho hắn có vẻ dữ tợn đáng sợ. "Mang chút nước và đồ ăn đến đây." Người nọ xoay xoay cái cổ, tùy ý phân phóđám người Gia Cát Minh Nguyệt, hoàn toàn không thấy cung tiễn trong tayTiết Tử Hạo. Mặc Sĩ Thần nhíu mày một cái, đang muốn pháttác. Gia Cát Minh Nguyệt lại đưa tay ngăn cản Mặc Sĩ Thần. Tiết Tử Hạovà Mặc Sĩ Thần nhìn không ra, nhưng mà nàng nhìn ra. Người trước mắtnày, hẳn là trên tay đã dính đầy máu tươi. Nói cách khác, người này,cũng không giống như cường đạo bình thường. Nhất định là người chếttrong tay hắn không chỉ có một người. Người như vậy, bây giờ bọn họ cònkhông thể chống lại. Gia Cát Minh Nguyệt ngăn lại hành độngthiếu suy nghĩ của Mặc Sĩ Thần xong, khom người trên mặt đất mở túi ra,lấy nước trong và đồ ăn, ném cho người nọ. Người nọ hiểnnhiên rất hài lòng với hành vi của Gia Cát Minh Nguyệt, nhận lấy thức ăn nước uống rồi, bắt đầu ăn như hổ đói. Nhưng mà, Gia Cát Minh Nguyệtnhạy cảm phát hiện, người này tuy rằng rất đói, nhưng mà trong lúc ănngấy nghiến như vậy lại không hề mất cảnh giác, một mực chú ý động táccủa mấy người bọn họ. Điều này khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt càng thêmđề phòng. Người nọ ăn uống no đủ xong xuôi, lúc này mới cười hắc hắc, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nói: "Cô gái nhỏ, đem Thất Thải LinhLung ngươi vừa hái xong đưa cho ta đi." "Dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi!" Mặc Sĩ Thần phẫn nộ quát. "Cho ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt lại ném Thất Thải Linh Lung đã thu hái tốtcho người nọ, lại nói, "Ngươi cũng ăn uống no đủ rồi, đồ cũng lấy được,chúng ta có thể đi chưa?" Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo thấythái độ của Gia Cát Minh Nguyệt như vậy, cũng hiểu được, người trước mắt này, có lẽ còn nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ. Ai ngờ, người nọ bắt được Thất Thải Linh Lung xong lại nhe răng ra cười:"Cô bé, ngươi nhìn cũng không tệ nha. Như vậy đi, hầu hạ ta một chút, ta vui vẻ, còn có thể thả cho ngươi một con đường sống." MặcSĩ Thần và Tiết Tử Hạo chợt biến sắc mặt, đặc biệt là Mặc Sĩ Thần, lậptức muốn triệu hoán ma sủng của mình ra. Nhưng mà, trong giây lát, người nọ đã động. Mặc Sĩ Thần chỉ cảm thấy hoa mắt, bụng cực kỳ đau nhức. Sau đó cả người đã bay lên, nặng nề đập vào vách đá dựng đứng. Đau đến mứchắn làm thế nào cũng không đứng dậy được, chú ngữ tất nhiên cũng bị làmcho gián đoạn rồi. Người nọ chỉ đá một cước, đã giải quyết được Mặc SĩThần. Lập tức, Tiết Tử Hạo cũng lui về phía sau vào bước,giương cung bắn tên nhắm vào sau lưng người nọ. Nhưng mà mũi tên vừa bắn ra, người nọ cũng không thèm quay người, thò tay ra đỡ, thì đã bắt được mũi tên của Tiết Tử Hạo ném xuống mặt đất. "Độ chính xáckhông sai, chỉ tiếc không có lực." Người nọ khinh miệt cười, xoay ngườivề phía Tiết Tử Hạo, hung hăng đánh một quyền vào phần bụng của Tiết TửHạo. Tiết Tử Hạo kêu rên một tiếng, cả người cũng bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, thống khổ ôm lấy bụng của mình. "Ngươi, rốt cuộclà ai..." Tiết Tử Hạo khó khăn hỏi ra câu này. Hắn cuối cùng cũng đãhiểu rõ vừa rồi tại sao thái độ của Gia Cát Minh Nguyệt lại phải kháchkhí như vậy. Người nam nhân này, mạnh phi thường, mạnh hơn rất nhiều sovới bọn họ. Muốn giết chết bọn họ, dễ như trở bàn tay. "Nóicho các ngươi biết đại danh của ta cũng không sao. La Kiêu." La Kiêu nhe răng cười, nói xong cũng không hề để ý tới sắc mặt đại biến của Tiết Tử Hạo, mà là quay người nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đang run lấy bẩy."Cô gái nhỏ, hầu hạ ta thoải mái, ta sẽ tha ngươi một mạng." "Nhưvậy, đồng bạn của ta thì sao?" Gia Cát Minh Nguyệt mặt mày tái nhợt,toàn thân phát run, tựa hồ cố lấy toàn bộ dũng khí hỏi ra. "Ngươi quá tham lam rồi, cô bé ạ. Để lại mạng của một mình ngươi cũng là ưuđãi ngươi rồi." La Kiêu nhướng mi, cười không kiêng nể gì cả. Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đều nắm thật chặt nắm đấm, rung động trong lòngqua đi, phẫn hận và không cam lòng dâng lên. La Kiêu, danh tự của ngườinày bọn hắn đều đã nghe qua. Lưu phỉ tội ác tày trời ở biên cảnh, thủđoạn tàn nhẫn, thực lực cao cường. Tội phạm truy nã cấp độ B, bị truy nã thật lâu mà vẫn chạy thoát. Thế mới biết hắn giảo hoạt đến mức nào.Nhưng mà, người như vậy, làm sao có thể xuất hiện tại Tầm Long sơn mạchthuộc về phụ cận thành Thương Phong ? Mà bây giờ, hắn muốn khinh bạc Gia Cát còn bọn họ lại bất lực! "Gia Cát, dược thủy..." Mặc Sĩ Thần cố nến đau nhức kịch liệt trên bụng, quay về phía Gia Cát Minh Nguyệt khẽ hô. "Ta, ta chỉ luyện chế ra hai bình, đều bị các ngươi uống hết rồi, không cònnữa!" Gia Cát Minh Nguyệt khóc nức nở nói ra. Trong lòng Mặc Sĩ Thần vàTiết Tử Hạo dâng lên tuyệt vọng. Hơn nữa là thống khổ và phẫn nộ, chẳnglẽ bọn hắn phải thật sự trơ mắt ếch ra nhìn Gia Cát bị người nọ chà đạp? La Kiêu nghe hai người nói chuyện, nhịn không được cười lên ha hả: "Cô gái nhỏ, ngươi thật thú vị nha, chẳng lẽ còn muốn phản kháng? Chẳng qua,theo lời của các ngươi, có vẻ rất đáng tiếc nhỉ, đòn sát thủ của cácngươi cũng bị mất rồi sao. Yên tâm, ta sẽ không giết đồng bạn của ngươisớm như vậy đâu, ta sẽ để cho bọn hắn thưởng thức chuyện tốt của ta vàngươi một chút, sau đó mới kết liễu bọn hắn." Trong mắt La Kiêu, Mặc SĩThần và Tiết Tử Hạo căn bản là không có lực uy hiếp gì, đặc biệt là lúcnày đã bị chính mình đánh cho bất động rồi. "Ta, ta..." GiaCát Minh Nguyệt chớp mắt, khóe mắt có nước mắt đọng lại, "Ta, ta biết ta không phải là đối thủ của ngài, cho nên vừa rồi ta cũng bảo đồng bạncủa ta không nên động thủ mà." "Ha ha ha... Ngươi thật đúnglà đáng yêu." La Kiêu bị thái độ này của Gia Cát Minh Nguyệt lấy lòngrồi, nhìn bộ dạng hoa lê đẫm mưa kia của Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn biến thái, giơ tay ngoắc một cái, "Đếnđây, cô bé, làm cho ta thoải mái xong, ta nói lời giữ lời, sẽ không giết ngươi." "Vậy, vậy ngươi phải nhẹ nhàng một chút." Gia Cát Minh Nguyệt dè dặt cầu xin. "Ha ha ha..." La Kiêu cười càng thêm vui vẻ rồi, bước về phía Gia Cát MinhNguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt khẩn trương nắm chặt hai tay. Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo thống khổ nhắm nghiền hai mắt. Gia Cát Minh Nguyệt nhút nhát e lệ đứng nguyên tại chỗ, đợi La Kiêu đi tớigần, bỗng nhiên lại nâng tay trái lên, nhắm ngay mặt La Kiêu. "Vèo!" một tiếng, một mũi tên tinh xảo bén ngót bắn ra. Khoảng cách lại gần như vậy, La Kiêu sắc mặt đại biến, sợ hãi vội vã trốn sang bên cạnh. Mũi tên sượt qua mặt La Kiêu mặt, để lại một vết thương thậtsâu, máu tươi lập tức phun ra. "Tiện nhân!" La Kiêu giận không kiềm chế được rống to lên, muốn lao vào Gia Cát Minh Nguyệt. Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần mở mắt ra, nhìn thấy một màn này, đều ngây người ra. "Xem mũi tên!" Gia Cát Minh Nguyệt lại nâng tay phải lên lần nữa, hét lớn một tiếng. La Kiêu kinh hãi trốn vội, lại phát hiện không hề có động tĩnh gì. Ngẩnngười, nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, đã thấy sắc mặt kinh hoảng củaGia Cát Minh Nguyệt, đang giơ tay phải lên nhắm vào La Kiêu, trong miệng hô hào, xem mũi tên, xem mũi tên. Nhưng mà, vẫn không có động tĩnh gì.Gia Cát Minh Nguyệt nhanh chóng toát mồ hôi. La Kiêu lấy lại tinh thần, cất tiếng cười to, bắt đầu chậm rãi đi về phía Gia Cát MinhNguyệt: "Tiện nhân, vốn muốn tha ngươi một mạng, xem ra chính ngươi muốn chết mà." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn La Kiêu càng ngày cànggần, rất là bối rối. Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo ở bên ngoài nhìn cũngsốt ruột không thôi. Tiết Tử Hạo lặng lẽ làm khẩu ngữ với Mặc Sĩ Thần.Mặc Sĩ Thần lần này lấy lại tinh thần, vội vàng tập trung tư tưởng nhắmmắt đọc chú ngữ. Mà lúc này đây, La Kiêu đã đến gần Gia CátMinh Nguyệt, thò tay muốn túm lấy bả vai của Gia Cát Minh Nguyệt. Lúcnày, Gia Cát Minh Nguyệt lại nâng tay phải lên một lần nữa, trong miệngquát to: "Xem mũi tên!" La Kiêu khinh miệt cười cười, lơ đễnh, không né không tránh, trực tiếp lao đến muốn bắt Gia Cát Minh Nguyệt. Nhưng mà, dị biến nổi lên! Từ trong tay áo của Gia Cát Minh Nguyệt, lại bắn ra một mũi tên tinh xảo.Đây không phải điều quan trọng nhất, vấn đề là nơi mà Gia Cát MinhNguyệt nhắm trúng, lại là giữa hai chân La Kiêu, bộ vị quan trọng nhấtcủa nam nhân!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]