Sau khi Goethe nói ra thân phận, nhìn vẻ mặt Gia Cát Minh Nguyệt như trước bình tĩnh, hắn gãi đầu: “Hắc hắc, bất quá ngươi cũng không nên vì vậy đối với ta kính trọng, gia tộc là gia tộc, ta là ta, ta muốn dựa vào thực lực của mình được mọi người công nhận.”
“Thật không? Đó là ai vừa thấy ta liền báo ra thân phận?” Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt tà tà khinh bỉ nhìn Goethe.
Goethe nghẹn, mặt đỏ lên: “Ta về sau tuyệt đối sẽ không như vậy!”
Gia Cát Minh Nguyệt từ chối cho ý kiến, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, bất quá, có quyết tâm này vẫn là không sai.
“Ừ, hy vọng có ngày tên của ngươi vừa báo ra có thể làm cho người rung động.” Gia Cát Minh Nguyệt thuận miệng cổ vũ.
Goethe dùng sức gật đầu lại gật đầu.
“Đúng rồi ngươi có thể dạy ta luyện kim thuật không?” Goethe ngượng ngùng mở miệng.
“Thế nào lại muốn học luyện kim thuật? Ta xem ngươi vẫn là trước nghĩ biện pháp giải quyết ma pháp cùng vũ kỹ đi.” Gia Cát Minh Nguyệt liếc Goethe.
“Có người nói luyện kim thuật sĩ là người hiểu biết bản chất thế giới nhất trong ma pháp sư, trước kia ta không để ý điểm này, bất quá trải qua chuyện lần này, ta cảm thấy tất yếu cần học luyện kim thuật, hẳn là có khả năng giúp ta dung hợp ma pháp cùng vũ kỹ.” Goethe nói.
“Ngươi sợ hãi lại không cẩn thận đem chính mình phong ấn đứng mới là thật đi?” Gia Cát Minh Nguyệt tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Coi như phải đi.” Goethe ngại ngùng cúi đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-su-khuynh-thanh-phuc-hac-cuong-nu-khuynh-thanh-trieu-hoi-su/1468509/quyen-3-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.