Ân? Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Vũ Hạo. Lại nhìn đến hỗn đản đang đùa giỡn nha hoàn, tay heo ở trên người nha hoàn sờ tới sờ lui, phát ra tiếng cười dâm đãng. Nha hoàn bất đắc dĩ né, nước mắt hàm trong hốc mắt, muốn đáng thương còn nhiều đáng thương.
Gia Cát Minh Nguyệt cầm sách, đứng lên, chậm rãi đi đến trước bàn, Lam Vũ Hạo hoàn toàn không nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, còn đùa giỡn nha hoàn.
“Ngươi đi ra ngoài!” Gia Cát Minh Nguyệt vỗ vào trên tay Lam Vũ Hạo, lạnh lùng nói với nha hoàn.
Nha hoàn thấy thế, rưng rưng vội vàng chạy ra ngoài.
“Ngươi làm gì? Phá hư chuyện tốt của ta!” Lam Vũ Hạo sắc mặt không tốt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, “Đừng tưởng rằng ta sủng ngươi, ngươi liền vô pháp vô thiên! Ngươi bất quá là ma sủng mà thôi!”
“Lặp lại lần nữa.” Gia Cát Minh Nguyệt khẩu khí thực đạm, sắc mặt bình tĩnh, giống như đang hỏi người có ăn cơm không.
“Ngươi, ngươi bất quá là ma sủng, dám quản chuyện của ta!” Lam Vũ Hạo ưỡn ngực, lại lặp lời nói vừa rồi.
Gia Cát Minh Nguyệt không gì, mà là bình tĩnh nhìn Lam Vũ Hạo.
Sau đó…
Thủ vệ tuần tra trong viện Lam Vũ Hạo đi ngang qua phụ cận thư phòng, nghe được trong thư phòng thiếu gia truyền đến thanh âm trầm đục, đều lơ đễnh. Dù sao thiếu gia cả ngày đa dạng nhiều, cũng không biết hôm nay ở trong thư phòng làm gì.
Trong thư phòng, mặt Lam Vũ Hạo đã nhìn không ra nguyên hình, miệng tắc một khối khăn lụa, kêu ô ô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trieu-hoan-su-khuynh-thanh-phuc-hac-cuong-nu-khuynh-thanh-trieu-hoi-su/1468422/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.