Chương trước
Chương sau
Đáy lòng Gia Cát Minh Nguyệt cũng thở phào một cái. Nàng cũng hiểu, nếu như trong bụng Hách Lặc hoàng phi thực sự có cốt nhục của hoàng đế thì chuyện sẽ vô cùng phức tạp. Hoàng phi này đúng là một người không dễ đối phó, vào lúc này lại nói ra những lời như vậy.
Đoan Mộc Huyên nghiêm mặt nói: “Ta chỉ quan tâm hoàng phi mà thôi.”
Hách Lặc hoàng phi phẫn nộ quát: “Quan tâm? Đây là sự quan tâm của ngươi?
Giữa yến tiệc bảo ngự y chẩn đoán cho ta?” Vừa nói, nàng vừa tức giận đập bàn một cái.
Nhưng, điều ngoài dự liệu của tất cả mọi người đó là, chiếc bàn kia bỗng nhiên nghiêng sang một bên, đổ rầm một cái. Tất cả trọng tâm dồn vào bàn tay, Hách Lặc hoàng phi thét lên một tiếng chói tai, người ngã theo hướng bàn đổ.
Mắt thấy mình sắp đập xuống đất, một cánh tay từ phía sau vươn ra, vững vàng ôm lấy nàng. Chính là thánh cấp cao thủ vẫn luôn đứng phía sau Hách lặc hoàng phi ra tay, tránh cho nàng không bị ngã lộn nhào.
Gia Cát Minh Nguyệt lén nhìn Quân Khuynh Diệu một cái, có thể bất động thanh sắc làm được chuyện này chỉ có hắn. Trên mặt Đoan Mộc Huyên cũng tràn ngập sự lo lắng, giống như chưa tỉnh hồn sau tiếng kêu của Hách Lặc hoàng phi:
“Hách Lặc hoàng phi cẩn thận long thai.” Những người khác cũng lấy lại tinh thần, khẽ hô xin hoàng phi chú ý long thai. Những người ủng hộ Đoan Mộc Huyên đều cho rằng hoàng phi giả mang thai nên mới dây dưa kéo dài thời gian.
Sắc mặt Hách Lặc hoàng phi vô cùng khó coi. Lúc này, nàng đâu còn tâm tình dây dưa với Gia Cát Minh Nguyệt nữa. Vừa rồi, tuy không bị ngã sấp mặt xuống nhưng cũng bị nước canh trên bàn bắn tung tóe khắp người. Bây giờ, trông nàng hết sức thảm hại.
Nàng căm hận nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái, lúc này mới xanh mặt, lạnh lùng nói: “Hồi cung!”
Yến tiệc cứ như vậy kết thúc.
Trong Liễm Diễm cung, Hách Lặc hoàng phi vừa mới bước vào cửa cung đã gầm lên: “Ai chịu trách nhiệm dạ tiệc hôm nay? Lập tức lôi ra ngoài chém cho ta!”
Thấy hoàng phi nổi trận lôi đình, tất cả mọi người không ai dám lên tiếng, vội chạy ra ngoài truyền đạt lại mệnh lệnh cho lính gác.
“Tiểu mỹ nhân không nên tức giận.” Thánh cấp cao thủ khẽ cười một tiếng, “Chuyện tối nay cũng không trách người phụ trách yến tiệc được. Nếu ta đoán không sai thì chắc là nam tử tên Quân Khuynh Diệu kia đã đánh gãy chân bàn.”
“Thật?” Hách Lặc hoàng phi nhướng mày.
Thánh cấp cao thủ cười nói: “Tất nhiên. Không phải ta đã nói với nàng, lúc ta muốn giết Đoan Mộc Huyên, một con phong báo nhảy ra, sau đó liền cảm nhận được khí tức thánh cấp. Nếu Gia Cát Minh Nguyệt là triệu hoán sư vậy thì Quân Khuynh Diệu kia chắc chắn là thánh cấp.”
Trong mắt Hách Lặc hoàng phi lóe lên vẻ ngoan độc: “Ngươi giúp ta giết Gia Cát Minh Nguyệt đi. Lại dám châm chọc ta trước mặt nhiều người như vậy, xem ra, nàng ta chán sống rồi!”
Thánh cấp cao thủ cười dâm một tiếng: “Gia Cát Minh Nguyệt kia trông không tệ, để lại cho ta đi.”
Trong mắt Hách Lặc hoàng phi lóe lên một tia chán ghét, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ oán trách: “Ngươi có ta còn chưa đủ sao?”
Thánh cấp cao thủ cười ha ha một tiếng: “Mỹ nhân dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt.”
Hách Lặc hoàng phi cũng không tranh luận với hắn nữa, chỉ trầm ngâm nói:
“Bây giờ cường giả phải đối mặt ngày càng nhiều, xem ra không thể kéo dài nữa. Ngươi nhanh giết chết Đoan Mộc Huyên đi, cho dù có bị bại lộ thân phận cũng không sao. Chỉ cần giết được nàng thì đại cục cũng đã định rồi.”
“Không thành vấn đề. Ta muốn giết một cung thủ Thiên Không không phải dễ như trở bàn tay sao? Nhưng mà … chúng ta phải làm chính sự trước đã.”
Hách Lặc hoàng phi kiều mị nháy mắt với hắn.
Bên trong Đông cung, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt mỗi người ngồi một chỗ.
Đoan Mộc Huyên được bố trí ở đây cũng là ý của lão hoàng đế. Ở tại Đông cung, cung của Thái tử, chứng tỏ, lão hoàng đế đã thể hiện rõ thái độ của mình, hy vọng Đoan Mộc Huyên kế vị.
Hoa Dịch Vũ cau mày, nhìn Đoan Mộc Huyên muốn nói lại thôi.
“Hoa công tử có gì cứ nói thẳng đi.” Đoan Mộc Huyên nhìn thấu Hoa Dịch Vũ có chuyện muốn nói nên lên tiếng trước.
Hoa Dịch Vũ cười khổ, nói: “Thật ra, ta cũng không biết nói gì cho phải.Chỉ sợ chuyện tối nay đã dồn gian phi đi thêm bước nữa.”
“Hoa Dịch Vũ hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Sau khi Huyên công chúa về nước đã bị ám sát ba lần nhưng nói gì thì nói, gian phi không thực sự coi Huyên công chúa là đối thủ. Ở trong mắt nàng ta, phiền toái lớn nhất vẫn là … vẫn là phụ thân ta. Nhưng bây giờ, người bên cạnh Huyên công chúa ngày càng nhiều, thậm chí còn có Lăng tiên sinh và Quân tiên sinh là thánh cấp cao thủ. Như vậy, e rằng, tiếp theo gian phi sẽ đặt Huyên công chúa vào vị trí trọng yếu. Sợ rằng, càng về sau, thủ đoạn của nàng ta sẽ càng quyết liệt hơn.” Hoa Dịch Vũ cũng giống như Hách Lặc hoàng phi cho rằng Quân Khuynh Diệu là thánh cấp cao thủ còn Gia Cát Minh Nguyệt chỉ là triệu hoán sư cấp linh hồn.
“Ý ngươi là, nàng ta sẽ không từ thủ đoạn nào để giết Huyên Huyên?” Tiết Tử Hạo trầm giọng hỏi, không che giấu được sự tức giận trong lời nói.
Hoa Dịch Vũ gật đầu một cái: “Thực ra, có Lăng tiên sinh và Quân tiên sinh ở đây, bình thường chúng ta cũng không phải sợ. Nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, nếu như hai vị theo sát bảo vệ, khó có thể đảm bảo gian phi sẽ loạn truyền ra ngoài, lấy thế lực của nàng ta ở trong triều, chỉ cần có chuyện xấu gì là có thể trực tiếp đẩy công chúa vào vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu hai vị không làm cận vệ, không có ai có thể ngăn cản được ám sát của thánh cấp cao thủ.”
Nói hết những lời này, sắc mặt Hoa Dịch Vũ có chút khó coi. Nhưng nhìn lại, hắn phát hiện trên mặt mọi người đều là vẻ kỳ quái.
“Ta… lời của ta có vấn đề gì sao?” Hoa Dịch Vũ ngập ngừng hỏi.
“Không. Một chút cũng không có.” Gia Cát Minh Nguyệt trợn tròn hai mắt.
Chẳng lẽ, mình không giống một Thánh cấp cao thủ sao? Lại coi thường mình như vậy? Nhưng mà như vậy cũng tốt, người hiểu lầm không phải chỉ có mỗi Hoa Dịch Vũ.
Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt lập tức có kế hoạch.
…..
Đêm dần khuya, một bóng dáng màu đen xẹt qua bầu trời hoàng cung, lặng yên không một tiếng động, đáp xuống Đông cung.
Mặc dù tu vi của thị vệ đại nội không tệ nhưng đối mặt với cường giả thực lực thánh cấp vẫn còn chưa đủ sức. Đừng nói là phát hiện, ngay cả nguy hiểm đang ập đến cũng không cảm nhận được.
Trong đêm tối, bóng đen giống như quỷ mị, lên xuống mấy cái đã đáp xuống cửa tẩm cung của Huyên công chúa. Thị vệ phụ trách gác ngoài cửa thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị bẻ gãy cổ.
Yên lặng không một tiếng động tiến vào tẩm cung, chỉ thấy một bóng người đang ngủ trên giường.
Chỉ cần một kiếm, thế là xong!
Hàn mang trong mắt thích khách lóe lên, trường kiếm trong tay không một tiếng động đâm tới. Nhưng đúng lúc này, con ngươi hắn chợt co rút lại. Một cỗ khí thế đột ngột tuôn ra khiến hắn khiếp sợ. Trong đêm tối, hàn quang lóe lên, mũi kiếm lạnh lẽo quét một đường trên không trung.
“Leng keng” một thanh âm vang lên, một kiếm của hắn dễ dàng bị ngăn trở.
Có thể cản được công kích của cường giả thánh cấp, chỉ có thánh cấp!
Thánh cấp khẽ quát một tiếng, thân hình lập tức bật ra xa.
“Ngươi là ai?” Thích khách lạnh giọng quát.
Trong bóng tối, một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi bước ra, chính là Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt tự tiếu phi tiếu nhìn thích khác: “Ngươi tới thật rồi này.”
Thích khách nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng vô cùng kinh hãi. Nàng không phải là triệu hoán sư sao? Tại sao lại có thực lực mạnh như vậy? Cỗ lực lượng này, cho dù là Thánh cấp kiếm sĩ hỗ trợ cũng không thể thắng được.
Hắn hít sâu một hơi, mũi chân đột nhiên chĩa xuống đất, lùi lại bay ra ngoài.
Gia Cát Minh Nguyệt đứng bất động tại chỗ, hớn hở nhìn hắn.
Thích khách hơi sửng sốt, rồi đột nhiên cảm thấy một cỗ kình phong sắc bén chạy qua cổ mình.
Hắn điên cuồng la hét, trường kiếm trong tay chém về sau ngăn cản. Nhưng va chạm trong dự tính không xảy ra. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng mát lạnh, một thanh tế kiếm màu vàng xuất hiện trước mặt.
Mà thanh trường kiếm ở phía sau, thứ duy nhất nó thấy được là hai con ngươi lục kim lóe lên ánh sáng yêu dị trong đêm tối. Sau đó, là bóng tối bao trùm.
"Chậc chậc, thật là tàn nhẫn a, một kiếm đứt họng a.” Một giọng nói tà mị vang lên giữa không trung.
“Biết Nam Cung Cẩn đại nhân thiện lương rồi.” Quân Khuynh Diệu thần sắc không đổi, thu hồi trường kiếm, nhìn bóng dáng Nam Cung Cẩn chậm rãi đi ra từ bóng tối, trầm giọng nói. “Ngươi đi theo làm gì?”
Nam Cung Cẩn khẽ thở dài: “Các ngươi có biết từ đại thảo nguyên chạy qua đây xa lắm không. Dọc đường nhàm chán, ta liền chơi đùa với bọn hạ lưu, sau đó, chỉ còn lại có mình ta…”
Nghe giọng nói âm nhu* của Nam Cung Cẩn, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy mình cũng có chút sợ hãi.
(*) Âm nhu: âm độc mà mềm mại. Miệng nói toàn lời độc ác mà nhẹ nhàng như không.
Nam Cung Cẩn này quả thực là biến thái! Chẳng lẽ vì buồn chán mà cả những người cúng tế Thần Miếu cũng giết?
“Lai lịch người này có chút thú vị nha.” Nam Cung Cẩn cúi đầu nhìn thích khách nằm trên mặt đất, chậm rãi nói. Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cũng cúi đầu nhìn thi thể người kia, không phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng trường kiếm trên người hắn thấy có vẽ một đóa hoa mai nho nhỏ.
“Đại Tuyết sơn?” Đôi dị đồng của Quân Khuynh Diệu thoáng hiện hàn mang.
Nam Cung Cẩn ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, lười biếng nói: “Ta ước chừng từ lúc Đại Tuyết Sơn nhận được tin tức đến lúc phái người đi, ít nhất cũng phải mất một tháng. Mèo con, trong khoảng thời gian này, các ngươi phải sống thật tốt nha, Còn có, nghìn vạn lần không được chết trong tay người khác. Mạng của ngươi là của ta rồi nha.”
“Cút đi.” Quân Khuynh Diệu đen mặt, khẽ quát Nam Cung Cẩn một tiếng.
Nam Cung Cẩn khoanh tay nhún vai, dáng vẻ bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, xoay người rời đi, bóng dáng rất nhanh biến mất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau, trong Đông cung truyền ra tin tức, nghe nói đêm qua có thích khách tới ám sát Huyen công chúa, nhưng công chúa may mắn không việc gì, kẻ thích bị chém chết tại chỗ.
Đối với các quan viên trong hoàng thành mà nói, tin tức này không có gì là mới mẻ, thậm chí, rất nhiều người đã đoán trước được chuyện này.
Chỉ có trong Liễm Diễm cung, thời điểm Hách Lặc hoàng phi nghe được tin tức, sắc mặt hết xanh lại trắng, ngay cả cây trâm trong tay cũng đánh rơi xuống đất.
Chẳng trách đêm qua người nọ không về, hắn vậy mà lại chết một cách vô thanh vô tức như vậy? Đó không phải là người thường, là một cường giả Thánh cấp đó!
“Hoàng phi nương nương có tâm sự gì sao?” Một gã nam tử vẻ mặt gian xảo đứng bên cạnh khẽ cười hỏi.
Hách Lặc hoàng phi nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Đây là Thường Khoan, ngự y trong cung. Từ lúc, Hách Lặc hoàng phi bắt đầu vạch kế hoạch đã giữ hắn lại bên cạnh mình.
Thường Khoan này ngoại trừ tinh thông y thuật còn có một bụng xấu xa, không ít mưu kế là từ trong đầu hắn mà ra.
“Còn có chuyện gì được nữa, không phải chỗ đó sao.” Hách Lặc hoàng phi nhàn nhạt nói.
“Chẳng lẽ là vì vị kia một đi không trở lại?” Thường Khoan đương nhiên hiểu suy nghĩ trong lòng Hách Lặc hoàng phi.
Hách Lặc hoàng phi khẽ hừ một tiếng, không trả lời.
Thường Khoan cười khẽ: “Thực ra, tiêu diệt Đoan Mộc Huyên cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Đừng nói là Đoan Mộc Huyên, thậm chí là người ở bên cạnh nàng cũng có thể đồng thời giải quyết hết một lượt.”
Hách Lặc hoàng phi trong lòng khẽ động, trên mặt liền lộ ra một nụ cười quyến rũ, dịu dàng nói: “Thường tiên sinh có kế sách thần kỳ gì?”
Nhìn dung mạo kiều mỵ thấu xương, trong đầu Thường Khoan nóng lên, tiến đến gần hơn, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực rất đơn giản, nương nương đã từng nghe qua bộ lạc Trạc Thủy chưa?”
Trong lòng Hách Lặc hoàng phi khẽ động, mượn đao giết người? Đúng vậy, sao mình lại không nghĩ ra chuyện này chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.