Trên đài thi đấu, kình khí tuôn ra bốn phía, tạo ra cuồng phong vun vút, khán giả ngồi ở hàng đầu bị kình phong mãnh liệt trùng kích vào, trên người nổi lên từng cơn ớn lạnh, bị khí thế mạnh mẽ kia ép đến mức gần như không thở nổi, mà ánh kiếm lạnh lẽo loang loáng, càng làm cho trái tim của bọn họ co giật liên hồi, tim đập thình thịch, thậm chí khí lực hò hét cũng không dậy lên nổi, chỉ biết dùng ánh mắt tràn ngập kính nể nhìn những học viên trẻ tuổi mạnh mẽ trên đài. “Thấy không, cái gì gọi là cao thủ, đây mới gọi là cao thủ, nhìn kiếm kỹ của Trác Thu Nhiên tinh diệu cỡ nào chưa, kình khí mạnh mẽ biết bao, cái người gọi là Gia Cát Minh Nguyệt của Đan Lăng quốc kia, cho dù có thể thuấn sát Trần Húc Nhiên thì thế nào, chẳng phải cũng không có biện pháp nào đó sao.” Phía sau khán đài, một tên khán giả Nam Sở quốc tự hào nói với đồng bạn. Mấy ngày gần đây, tư liệu của các học viên tham gia trận chung kết đã sớm truyền bá ra, bất kể là Trác Thu Nhiên của bổn quốc hay là Gia Cát Minh Nguyệt của Đan Lăng quốc vân vân, khán giả đều thuộc như lòng bàn tay. “Hừ, vậy ngươi nhìn sang bên cạnh một chút xem, tình huống Lãnh Siêu và Hà Thiên Hoa của Nam Sở quốc các ngươi chỉ sợ không được tốt lắm đi.” Một tên khán giả Đan Lăng quốc đứng bên cạnh không phục phản bác. “Một người là linh hồn trung kỳ, một người là Thiên Không đỉnh điểm, có thể đứng vững trước hai tên linh hồn kiếm sĩ là tốt lắm rồi, hơn nữa bọn họ dường như còn chưa có dấu hiệu bị thua đi.” Khán giả Nam Sở quốc nói. Xác thực, hai tên kiếm sĩ Nam Sở quốc này, tuy rằng tình thế gian nan, nhưng trong thời gian ngắn còn chưa có dấu hiệu thất bại. “Không nên quên, Gia Cát Minh Nguyệt và Trưởng Tôn Ninh Hạo của chúng ta đều là song tu, chủ chức là Triệu Hoán Sư, chờ ma sủng của bọn họ đi ra, ta xem các ngươi lấy cái gì ra mà đỡ?” Học viên trên đài dốc sức đánh nhau, khán giả hai nước dưới đài cũng đối chọi gay gắt đánh nhau bằng nước miếng. “Ma sủng, Hừ! Chỉ sợ ma sủng các ngươi còn chưa có đi ra, cung thủ sẽ phải nghỉ chơi.” Khán giả Nam Sở quốc nói. Khán giả Đan Lăng quốc trầm mặc, nếu như nói trong đám học viên Nam Sở quốc không có ai song tu là ưu thế lớn nhất của bọn họ, như vậy cung thủ phe địch chính là uy hiếp lớn nhất đối với đội ngũ Đan Lăng quốc bọn họ, cung thủ cấp Thiên Không đối mặt cung thủ cấp Linh Hồn, thực lực chênh lệch cũng không nhỏ đâu, tại sao tới trước lúc thi đấu với Nam Sở quốc lại không cử tên cung thủ man rợ đến từ học viện Cuồng Chiến kia chứ, thực sự là tính toán không chu đáo! Tên khán giả này chỉ cân nhắc đến thực lực cá nhân, mà lại không nghĩ tới tầm quan trọng của đoàn đội phối, đương nhiên, điều này cũng không thể trách hắn, dù sao hắn chỉ một người bình thường trong đám bách tính, làm sao có thể suy nghĩ chu toàn được đây. Đang lúc nói chuyện, tên cung thủ cấp Linh Hồn của Nam Sở quốc tên là Lý Khắc Dụng kia dù bận vẫn ung dung kéo trường cung, mũi tên nhằm thẳng Tiết Tử Hạo, trong mắt có sự khinh bỉ không gì sánh nổi. Cao thủ cấp Thiên Không sao? Chỉ có chút thực lực này mà cũng có tư cách tham gia trận chung kết, thật là một chuyện nực cười. Thấy ánh mắt khinh bỉ của hắn, tất cả khán giả Đan Lăng quốc đều âm thầm phát lạnh. Thế nhưng, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không hề có một chút lo lắng, sau khi từ cấm địa trở về, không biết nguyên nhân gì, thực lực Tiết Tử Hạo thoáng cái đột phá từ cấp Đại Địa lên cấp Thiên Không, tuy rằng thoạt nhìn chênh lệch không nhỏ so với cấp Linh Hồn, nhưng nói đến sức chiến đấu, cũng tuyệt đối khiến cho người ta yên tâm. Tiết Tử Hạo vững vàng đứng tại chỗ, thân thể thẳng tắp như tiêu thương*, trong ánh mắt một mảnh trầm ngâm, kéo dài chiếc trường cung có hình dáng như sừng trâu, loáng thoáng, tựa hồ có vài luồng ánh sáng màu sắc kỳ lạ đang lưu chuyển. *tiêu thương : cây lao, cây thương “Vút” Lý Khắc Dụng bắn tên nhanh như lưu tinh, ma sát với không khí sinh những đốm lửa nhỏ, phát ra tiếng rít khiến người ta đinh tai nhức óc. Cái gì gọi là tốc độ của linh hồn cung thủ? Cái gì là sức mạnh của linh hồn cung thủ? Lý Khắc Dụng dùng mũi tên của hắn, đưa ra đáp án tốt nhất. Đừng nói những khán giả phổ thông kia, mà ngay cả những học viên kiếm sĩ hay cung thủ có thực lực cấp Thiên Không trên khán, cũng khó có thể nắm giữ được quỹ tích của mũi tên kia. “Nguy hiểm rồi!” Lạc Kinh Phong và mấy người Bách Lý đứng dưới đài đồng loạt cả kinh, tiễn kỹ như vậy, ngay cả bọn họ cũng không thể dễ dàng đối phó, Tiết Tử Hạo chẳng qua chỉ có thực lực Thiên Không sơ kỳ, đối phó thế nào được. “Coong”, Tiết Tử Hạo buông ngón tay đang cầm dây cung ra, dây cung phát ra một tiếng ong ong dễ nghe, dường như có một luồng sóng khí hiện lên từ trường cung, mũi tên thoát khỏi dây cung mà ra, ở giữa không trung ngay trước mặt va chạm với mũi tên của đối phương, “Ầm” một tiếng vang giòn, đốm lửa tung toé, hai mũi tên đều nổ tung lên. “Mạnh như vậy!” Lạc Kinh Phong và mấy người Bách Lý giống như từ trước tới nay chưa từng gặp qua Tiết Tử Hạo như thế, kinh ngạc vạn phần, cung thủ cấp Thiên Không cấp từ lúc nào lại có lực lượng mạnh như vậy, tốc độ nhanh như vậy? Lý Khắc Dụng đối diện cũng lấy làm kinh hãi, tiếp tục giương cung lắp tên, Tiết Tử Hạo không yếu thế chút nào. Hai tên cung thủ mỗi người chiếm cứ một góc hàn đài, bắt đầu bắn ra liên châu tiễn, phi hoa tiễn, phá khí tiễn. . . Hai người đều hiển lộ thân thủ, từng tiếng nổ vang lên liên tiếp, đốm lửa bay tung toé, vô cùng lóa mắt. Tiết Tử Hạo lấy thực lực cấp Thiên Không đối mặt với cung thủ cấp Linh Hồn, vậy mà không bị chịu thiệt. Tất cả mọi người đều không nghĩ ra, chi đội ngũ này của Đan Lăng quốc lúc trước cũng ẩn giấu quá sâu hơn đi, chỉ một tên cung thủ mà cũng có thực lực cường hãn kỳ lạ như vậy. Đối lập với so đấu giữa các kiếm sĩ so đấu, quyết đấu giữa hai tên cung thủ có vẻ càng căng thẳng mà kích thích hơn, bởi vì bất kỳ lần nào sai lầm cũng có thể chết, đằng sau đốm lửa nhìn có vẻ rực rỡ kia, kỳ thực ẩn giấu sát cơ nồng đậm. Lý Khắc Dụng cuống lên, rốt cuộc sử dụng đòn sát thủ của cung thủ cấp linh hồn, linh hồn chỉ dẫn tiễn, mũi tên được tinh thần lực ngưng tụ dẫn dắt, xẹt qua một đường vòng cung quỷ dị, bay về phía Tiết Tử Hạo. Tiết Tử Hạo hơi nhíu mày, lại bắn ra một mũi tên về phía trước. Khóe miệng Lý Khắc Dụng hé ra một nụ cười nhàn nhạt, linh hồn chỉ dẫn tiễn nếu như cũng dễ phá như vậy, thế thì linh hồn cung thủ và Thiên Không cung thủ, còn có cái gì khác biệt đây? Trong một sát na ngay khi mũi tên của Tiết Tử Hạo sắp va chạm với mũi tên của đối phương, mũi tên đột nhiên giống như có sinh mệnh, hơi uốn một cái tựa như linh xà vẫy đuôi, linh xảo tránh đi, tiếp tục lao nhanh về phía Tiết Tử Hạo. “Cẩn thận!” Đều là cung thủ, Lạc Kinh Phong không khỏi kinh hô thành tiếng. Ý cười nơi khóe miệng Lý Khắc Dụng càng thêm nồng đậm, thế nhưng một giây sau, nụ cười của hắn cứng lại ở bên mép. Mũi tên của Tiết Tử Hạo đột nhiên biến mất, mà một mũi tên khác lại đột nhiên xuất hiện, lần thứ hai va chạm với mũi tên của Lý Khắc Dụng, muốn nổ tung lên. “Cái này gọi là huyễn ảnh tiễn!” Tiết Tử Hạo kiêu ngạo nở nụ cười, chiếc trường cung chế bằng râu minh phong này, chẳng những có thể phụ trợ hắn tăng cao sức mạnh thể chất và sức mạnh tinh thần, khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn lên cấp Thiên Không, kỳ diệu nhất chính là, còn có thể ngưng tụ ra một mũi tên huyễn ảnh, không chỉ hình dạng, ngay cả âm thanh cũng giống y như thật , khiến cho hắn cho dù đối mặt linh hồn cung thủ cũng có sức đánh một trận. Thi đấu vẫn còn tiếp tục, bất luận kiếm sĩ hay là cung thủ, đều không thể kết thúc chiến đấu trong thời gian ngắn, mấu chốt của thắng lợi, lại một lần nữa rơi vào trên người Triệu Hoán Sư. Thân thể cường tráng của giáp thú xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt của mọi người, sau đó, Cự Phong cùng Quang Minh Sư vương cũng mang theo uy thế đặc biệt của vương giả đặc biệt mà lên sàn. Trái tim các khán giả Nam Sở quốc đều nguội lạnh, vốn Trác Thu Nhiên cầm đầu ba tên kiếm sĩ đã không chiếm ưu thế, Linh Hồn cung thủ được mang nhiều kỳ vọng cùng với Thiên Không cung thủ của đối phương thế lực ngang nhau, duy nhất có thể thay đổi chiến cuộc là Triệu Hoán Sư vẫn còn đang không nhanh không chậm ngâm xướng chú ngữ, mà ba con ma sủng cường lực của đối phương đã xuất hiện, cuộc so tài này còn đánh như thế nào? Khán giả Đan Lăng quốc rốt cuộc nhìn thấy ánh bình minh của thắng lợi, reo hò rung trời. Nhưng tâm tình của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại không hề thả lỏng một chút nào, quán quân Thần Long đại tái, sẽ không dễ nắm như thế! Trác Thu Nhiên đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm điên cuồng, trong thiên địa, phong vân biến sắc, bầu trời trong trẻo, nhưng lóe qua những luồng điện quang chói mắt, từng hồi sấm sét ầm ầm mà tới. Cuồng phong đập vào mặt, cát bay đá chạy. Thân thể Trác Thu Nhiên đột ngột cất cao một đoạn, như ngọn núi nguy nga đứng sừng sững trước mắt mọi người, bắp thịt rắn chắc, bóng người cao lớn vĩ đại kia, khiến cho ngay cả người được gọi là khổng lồ là Bách Lý cũng đều cảm thấy mặc cảm không bằng, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn tản mát ra, mỗi một người đứng ở trước mặt hắn, đều bất giác cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Trong chớp mắt, kình khí bàng bạc mãnh liệt trong cơ thể Trác Thu Nhiên giống như biển rộng vô cùng vô tận, cảm giác lực lượng và khí thế mạnh mẽ kia, khiến người ta nổi lên cảm giác dường như không có cách nào để chống đỡ. Hai tên kiếm sĩ Nam Sở quốc sùng kính liếc mắt nhìn hắn, nhón chân nhảy một cái trở lại bên cạnh cung thủ và Triệu Hoán Sư, chuẩn bị nghênh tiếp công kích của ma sủng. Quá chấn động, khán giả dường như cũng bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, vậy mà lại quên cả hoan hô. “Oanh” giáp thú phát động tiến công trước tiên, chân lớn giẫm xuống mặt đất, một đợt sóng chấn động mãnh liệt xung kích ra bốn phía. Nhưng cũng ngay lúc đó, một luồng khí lưu giống như lốc xoáy lấy Trác Thu Nhiên làm trung tâm, đợt sóng chấn động vốn đang thuận buồm xuôi gió bỗng dưng gặp phải khí lưu liền bị hấp dẫn đi vào, trở thành một bộ phận của dòng xoáy khí kia, hoàn toàn không đưa đến tác dụng. Mà bản thân giáp thú trái lại cũng bị cuốn vào vòng xoáy, bị xoay tròn dưới tốc độ cao trở nên choáng váng, hào quang lóe lên, trở lại không gian ma sủng. “Mạnh như vậy!” Mặc Sĩ Thần khiếp sợ không gì sánh nổi. Dưới sự chỉ dẫn bằng tinh thần của Gia Cát Minh Nguyệt, Cự Phong phát sinh một tiếng thú hống, cao tốc chạy hóa thân thành một mảnh tường vân, bay thẳng đến chỗ mấy người Hàn Tuyền phía sau Trác Thu Nhiên, lợi trảo sắc bén vẽ ra một đường kim quang lóe sáng. Trác Thu Nhiên chợt xoay người, lăng không chém ra một kiếm, một cơn lốc xoáy khí lưu xuyên qua kiếm mà ra, trong không khí trong suốt giống như một dãy hành lang làm bằng khí lưu, thoáng cái bao vây Cự Phong trong đó. Lấy tốc độ của Cự Phong mà cũng chạy không thoát một chiêu kiếm uy thế ngập trời này, bất lực lăn lộn không ngừng trong vòng vây khí lưu, cuối cùng văng rất xa khỏi tái đài. Khán giả Nam Sở quốc lần nữa lại sôi trào. Cấp bán thánh, đây chính là thực lực chân chính của cấp bán thánh, tuy rằng so với cấp linh hồn thì chỉ cách nhau một bước, nhưng lại có khác biệt một trời một vực. Khó có thể tưởng tượng, thực lực cấp thánh sẽ như thế nào? Gia Cát Minh Nguyệt đã từng thấy một chiêu kiếm hủy thiên diệt địa của Thanh tiên sinh, nhưng không nghĩ tới, ngay cả cái gọi là cấp bán thánh này, cũng sẽ mạnh mẽ như vậy. Hóa ra, không chỉ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt trước đây ẩn giấu thực lực, Trác Thu Nhiên cũng ẩn giấu thực lực. Theo kế hoạch lúc trước, giáp thú và Cự Phong được mấy người Gia Cát Minh Nguyệt gửi gắm nhiều kỳ vọng, mới ra trận đã bị rời khỏi thi đấu, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới. Chỉ còn lại quang minh sư vương vẫn chưa công kích, nhưng cho dù xông lên, phỏng chừng cũng gặp kết quả giống nhau. Bước kế tiếp, nên làm gì? Không do dự, Trưởng Tôn Ninh Hạo và Lăng Phi Dương trực tiếp tấn công Trác Thu Nhiên, mà quang minh sư vương thì quay đầu đánh về phía Hàn Tuyền, chỉ cần không để đối phương hoàn thành triệu hoán, bọn họ còn có cơ hội, cho nên phải dốc hết sức cố gắng kiềm chế Trác Thu Nhiên, giúp quang minh sư vương tranh thủ cơ hội cuối cùng. Chỉ là, chuyện này nói nghe thì dễ. Phá Sát kiếm của Lăng Phi Dương lấp loé ánh sáng, nhìn tựa như những vì sao trên bầu trời mùa hè vậy, trường kiếm của Trưởng Tôn Ninh Hạo phong thanh lôi động, khí thế như cầu vồng, tựa như tuyệt thế thần binh khai thiên tích địa trong truyền thuyết. Nếu như trước đây, chỉ bằng khí thế kia, cũng không ai có thể chính diện đối địch, thế nhưng ngày hôm nay, người bọn họ gặp phải chính Trác Thu Nhiên được xưng bán thánh. Không giống sắt thép va chạm như trong tưởng tượng, cũng không có tiếng ầm ầm nổ vang như trong dự liệu, chỉ vừa nháy mắt, Phá Sát kiếm lấp loé tinh điểm cùng trọng kiếm khí thế ngập trời chợt tối đi rồi biến mất, bóng người của Trưởng Tôn Ninh Hạo và Lăng Phi Dương đồng thời bay ngược trở về, khóe miệng rỉ ra vài vệt máu. Thì ra, khác biệt giữa cấp linh hồn và cấp bán thánh, thế mà lại khổng lồ như vậy! Thi đấu, dường như đã không có gì phải hồi hộp, khán giả Nam Sở quốc, thậm chí đã kích động chảy ra nước mắt. Nhưng Trác Thu Nhiên không hề thả lỏng, bởi vì, còn có một người, không hề động thủ, đó mới là đối thủ mạnh nhất của hắn. Gia Cát Minh Nguyệt đứng tại chỗ, biểu hiện dường như có hơi quái lạ. Theo tiếng sấm vang chớp giật gió mây biến sắc, Trác Thu Nhiên triển lộ ra thực lực cấp thánh, những vòng xoáy khí lưu nhanh chóng lưu động , khiến cho nàng cảm giác được áp lực thật lớn trước nay chưa từng có, nhưng cũng là ở lần này, trong cơ thể dường như có một chút biến hóa vi diệu, sức mạnh kinh khủng bị phong ấn áp chế kia, giống như đang phải chống chịu với một loại ảnh hưởng nào đó, không ngờ lại bị xé ra một chút, tuy rằng chỉ là một chút, một luồng lực lượng thần bí mà mạnh mẽ lớn gấp hai lần so với trước đây đang nhanh chóng dâng lên, cùng với nguồn lực lượng trước đây hòa làm một thể sôi trào. Gia Cát Minh Nguyệt nắm chặt nắm đấm, từng vòng khí lưu không ngừng lưu chuyển, thỉnh thoảng lóe ra hắc mang quỷ dị, cùng lúc đó, một luồng hào quang bảy màu mắt thường khó có thể phát hiện cũng hiện lên trên tay nàng, cấp tốc thanh trừ cái hắc mang quỷ dị kia. Gió dường như càng ngày càng lớn hơn, mái tóc dài của Gia Cát Minh Nguyệt theo gió mà động, dung nhanh tuyệt mỹ mà lạnh lùng dung nhan, lộ ra trong hào quang thánh khiết, đồng thời cũng toát ra hàn ý khiến lòng người sợ hãi. Tựa như đã thương lượng kỹ càng, Gia Cát Minh Nguyệt và Trác Thu Nhiên đồng thời đánh ra một quyền. Thân thể Trác Thu Nhiên cường tráng to lớn giống như người khổng lồ, mà thân thể Gia Cát Minh Nguyệt lại có vẻ nhu nhược mảnh mai như vậy, thế nhưng, khi hai quyền sắp va chạm vào nhau, lại không có bất kỳ ai cảm thấy đột ngột, ở trên người Gia Cát Minh Nguyệt, đột nhiên hiện ra một luồng khí thế không hề thua kém Trác Thu Nhiên, đáng sợ hơn chính là, trong này còn ẩn chứa một luồng khí tức mang tính chất hủy diệt khiến cho người ta theo bản năng sợ hãi. Mãi đến tận rất nhiều năm sau đó, trong đám người may mắn quan sát trận thi đấu này cũng khó có ai có thể tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung một đòn đáng sợ này. Đó là một quyền núi lở đá nứt, đó là một quyền dời sông lấp biển, hoặc là nói, kia vốn là một quyền hủy thiên diệt địa. Trong tiếng nổ lớn tựa như núi lửa bạo phát, một cơn bão táp mang theo lốc xoáy phóng lên trời, bên trong cát bay đá chạy, bụi trần cuồn cuộn bay lên, giống như đám mây khói hình cây nấm, chặn lại tầm mắt của mọi người. Khí lưu mãnh liệt gào thét mà đến, khán giả ngồi ở hàng trước suýt nữa đã bị khí lưu này cuốn lên bầu trời, nếu như không phải các lão sư phụ trách an toàn thi đấu của học viện Thái có thực lực cường hãn, có lẽ bọn họ đã bị khí lưu trùng kích mà chết oan chết uổng. Bụi bặm lắng xuống, trên tái đài, một màn khiến cho tất cả mọi người nghĩ lại mà sợ chợt xuất hiện, tái đài do đá tảng xây dựng mà thành lại bị hai người lổ nổ ra một cái rãnh đã, chung quanh đều là vết tích rạn nứt, từng khối đá vụn vung vãi khắp tái đài. Gia Cát Minh Nguyệt cùng Trác Thu Nhiên đều ngã trên mặt đất, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, mà tất cả các học viên khác, cũng đều bị khí lưu mạnh mẽ kia thổi bay đến một góc, thoạt nhìn đều uể oải uể oải suy sụp, giống như đã bị thương tổn không nhỏ. Gia Cát Minh Nguyệt, lại có thể chống lại công kích của Trác Thu Nhiên, hơn nữa còn là lưỡng bại câu thương, vậy cũng là thực lực cấp bán thánh, thực lực của nàng, thì ra cũng cường hãn như thế. Tất cả học viên đều ngã trên sân, hiện tại, chỉ cần có một người có thực lực cấp Đại Địa vẫn còn đầy đủ thể lực, cũng có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, thế nhưng, không một ai còn có thể đứng lên nổi. Xem ra, trận chung kết lần này sẽ lấy kết cuộc hòa. Tất cả mọi người đều sản sinh ý nghĩ như thế, nhưng mà như vậy cũng được, nắm giữ thực lực như vậy, bất luận ai thắng ai bại, đều là chuyện khiến người ta khó có thể tiếp thu. Khán giả trầm mặc, một thanh âm đọc chú ngữ vang lên vào lúc này có vẻ đặc biệt dễ nghe, mặc dù có chút mất sức, nhưng sóng tinh thần đặc biệt khi đọc chú ngữ triệu hoán vẫn rõ ràng như cũ. Hàn Tuyền! Tôn nữ của thủ tịch hộ quốc Nam Sở quốc, được hai tên kiếm sĩ cùng một tên cung thủ liều mạng bảo vệ, tuy rằng cũng bị thương nặng, nhưng chưa hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, vẫn còn đang kiên trì đọc chú ngữ. Trong không khí, gợn sóng tinh thần lựuc càng ngày càng kịch liệt. Gia Cát Minh Nguyệt biết điều này có ý vị gì, Hàn Tuyền triệu hoán, đã sắp hoàn thành, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn kỹ từng đồng bọn của chính mình, cười cười, bọn họ đã tận lực, đã làm cho tất cả mọi người nhìn thấy thực lực chân thật của Đan Lăng quốc, cho dù thua trận này, bọn họ cũng không thẹn với lương tâm. Bóng người Luyện Hồn xuất hiện trên bả vai Hàn Tuyền, trường mâu trong tay lần lượt chỉ về phía từng người trong đám Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt trống rỗng mà lạnh lẽo như mũi mâu, mười hai mười ba tuổi trên mặt vẫn còn vương nét trẻ con, nhưng lúc này hắn không hề có một chút biểu tình. Vào lúc này, không có ai, còn có thể phát động tấn công, cũng không có ai, còn có thể chống đỡ trường mâu của hắn. Đan Lăng quốc, cuối cùng vẫn là thua! Ngay cả khán giả Nam Sở quốc cũng nhìn sang phía đám người Gia Cát Minh Nguyệt bằng ánh mắt bao hàm đồng tình. Nhưng mà, thật sự sẽ như vậy sao? Rất nhiều người đã quên, có một từ ngữ, gọi là kỳ tích!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]