Gia Cát Minh Nguyệt biết hắn đang suy nghĩ gì, mỗi người trong số bọn họ đều tuyệt đối không bỏ rơi đồng bạn, cho dù là 9 tầng địa phủ, vì bằng hữu bọn họ cũng sẽ không chút do dự xông vào một lần. Gia Cát Minh Nguyệt nặng nề gật gật đầu, sau đó nói với Lăng Phi Dương: "Mập mạp, Phi Dương các ngươi đi trước đi, ta lập tức tới ngay." Nói xong, hung hăng nhìn sang phía Tần Hồng Vân, Tần Hồng Vân thấy tình thế không ổn, dưới chân nhoáng một cái nhảy xuống Truyền Tống trận. "Muốn chạy!" Trưởng Tôn Ninh Hạo chém ra trọng kiếm, mạnh mẽ kình khí bàng bạc mà phát, một chiêu kiếm liền đem đang muốn thông qua Truyền Tống trận chạy trốn Tần Hồng Vân nổ đến liên tiếp lui về phía sau, bất đắc dĩ đứng ở Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương trước. Nói xong này đơn giản hai chữ lại chém ra một kiếm, Trưởng Tôn Ninh Hạo không chút do dự cùng Mặc Sĩ Thần đồng thời xuyên qua cổng vòm, tiến vào không gian tầng thứ ba. "Muốn chúng ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục sống!" Giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt cùng với chủy thủ trong tay của nàng đều lạnh thấu lòng người như thế, tay cầm kiếm của Tần Hồng Vân không nhịn được run lên. Không còn đồng bạn, Tần Hồng Vân cũng không thể triển khai thuật hợp kích thần kỳ kia nữa, thực lực bản thân chênh lệch so với Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương chỉ một cấp bậc mà thôi, chỉ miễn cưỡng chống đỡ không tới một phút, trên người đã lưu lại mấy vết thương, chỉ có thể cắn răng vọt vào cổng vòm theo. Hắn thế nào cũng cũng thật không ngờ, tính kế tính tới tính lui, cuối cùng lại đẩy chính mình vào tuyệt cảnh. Hắn hiểu rõ, lại hao tổn nữa, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Gia Cát Minh Nguyệt, tiến vào tầng thứ ba cấm địa, bên trong còn có người của mình có thể tiếp ứng, còn có thể tranh được một chút hi vọng sống. Gia Cát Minh Nguyệt không chút do dự theo vọt vào theo, đồng bạn của nàng toàn bộ đều ở bên trong, nàng sao có thể bỏ lại bọn họ một mình truyền tống trở về? ! Tiến vào tầng thứ ba cấm địa, kém một bước, tựa như cách biệt giữa trời và đất. Ánh trăng trong sáng lan tỏa khắp đại địa, một dòng suối chậm rãi chảy xuôi, dòng nước trong suốt nhìn thấy cả đá sỏi vụn dưới đáy, phát ra những tiếng "róc rách" dễ nghe, hai bên bờ suối quái thạch lởm chởm thiên hình vạn trạng, giống như những tinh linh đang ngủ say. Trên cây quế um tùm cành lá, những đóa hoa trắng nhỏ dưới ánh trắng tỏa ra ánh sáng trong suốt, tựa như bầu trời đầy sao, phảng phất hương thơm man mác thấm vào lòng người. Nơi này, mỹ lệ u tĩnh như vậy, an bình tốt lành như vậy. Tiếng suối chảy dễ nghe kia tựa như nhạc khúc của trái tim, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ ung dung thích ý, tâm thần không tự chủ được thanh tĩnh lại. Mấy người Tiết Tử Hạo tới nơi này trước một bước đều bình yên vô sự, đám Tần Hồng Vân cũng ngơ ngác nhìn cảnh đẹp trước mắt. Sự vật càng mỹ lệ, nguy hiểm ẩn giấu phía sau thường thường cũng càng thêm đáng sợ. Trải qua hai tầng đầu cấm địa các học viên đã hiểu đạo lý này hơn so với tất cả mọi người. Thử nghĩ đến thảo nguyên xanh tươi và sa mạc cát vàng óng ánh kia, không phải cũng đẹp đến mức động lòng người đó sao, nhưng đằng sau đó lại ẩn giấu huyết nha và bò cạp độc đáng sợ cỡ nào. Tuy rằng hiểu rõ đạo lý này, nhưng ở bên trong tầng ba này, bọn họ lại không dậy nổi một chút chiến ý, thật giống như trẻ con khát khao vòng tay của người mẹ vậy, cảm giác ấm áp chân thật như vậy, gần như chỉ muốn ngay lập tức ngủ say, vĩnh viễn không cần tỉnh lại. Hai đội nhân mã vốn đang rút kiếm đối mặt nhau, lúc này mỗi người đều duy trì trầm mặc, thật sự không có ai động thủ. "Vù. . ." Trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt truyền đến một tiếng nhẹ nhàng ong ong, tựa như đến từ một nơi nào đó sâu xa nhất tận đáy lòng, khiến cho cảm xúc toàn thân tập trung lại một chỗ, trước mắt một mảnh mê muội mông lung, dường như có cảnh tượng gì đang thoáng hiện trước mắt. Nhưng vào lúc này, một luồng ánh sáng bảy màu thánh khiết chợt lóe lên trong đầu, trong đầu lập tức trở nên thanh minh. "Chuyện gì thế này?" Gia Cát lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn chung quanh, choáng váng. "Minh Nguyệt. . . Dừng tay, thả nàng ra, khốn nạn đừng. . . A. . . Ta giết ngươi, ta muốn giết ngươi!" Mặc Sĩ Thần hét lên một tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng, thật giống như đã nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung, đột nhiên dốc cạn mấy bình nước thuốc, vọt vào suối nước như phát điên, phóng nhanh về phía trước. "Đừng hòng tiến lên một bước, cho dù đánh đổi mạng sống, ta cũng tuyệt đối không để ngươi xúc phạm tới nàng!" Lăng Phi Dương rút Phá Sát kiếm ra, nghiêm túc nói, giống như đối mặt với kẻ địch cường đại nhất từ lúc sinh ra tới nay, sau đó một kiếm tiếp một kiếm dốc toàn lực đâm vào trong không khí. "Mập mạp, đứng lên, ngươi đứng lên cho ta, không phải đã nói rồi sao? Muốn cho ta thấy ngươi trở thành Triệu Hoán Sư vĩ đại nhất, đứng lên đi, không cho phép chết, ngươi tên nhát gan này, mau đứng lên, chúng ta cùng nhau thám hiểm, ngươi ta, còn có Minh Nguyệt, chúng ta đi Tầm Long sơn mạch, đi Bạch Băng bình nguyên. . ." Tiết Tử Hạo ôm khối nham thạch, khóc đến ruột gan đứt từng khúc. "Lão sư, xin lỗi, ta đã phụ kỳ vọng của ngài, ta sẽ rời đi nơi này, vĩnh viễn không trở về nữa!" Trưởng Tôn Ninh Hạo quỳ thẳng trên đất, bốp bốp dập đầu mấy cái đầu, sau đó kiên định đi về phía xa xa. Nếu như bình thường nhìn thấy mấy người này phản ứng như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt nhất định sẽ không nhịn được mà bật cười, thế nhưng hiện tại nàng không cười nổi. Ảo giác! Mấy người Mặc Sĩ Thần nhất định rơi vào trong một loại ảo giác nào đó, nhìn thấy chuyện mình để ý nhất hoặc lo lắng nhất từ tận đáy lòng, cho tới hãm sâu trong đó không cách nào tự kiềm chế. Nếu như không nhờ tinh huyễn thủ hộ bảo về, chính mình chỉ sợ cũng phải rơi vào trong ảo giác. Mặc Sĩ Thần đã càng chạy càng xa, nước suối cao không quá ngực hắn, hắn lại không hề hay biết. Tiết Tử Hạo khóc đến cuồng loạn, thậm chí trong đôi mắt đều chảy ra tơ máu. Lăng Phi Dương còn đang không ngừng toàn lực xuất kiếm, không ngừng tiêu hao thể lực, xem điệu bộ này, nếu như không tới thời khắc cuối cùng tuyệt đối sẽ không ngừng tay. Bóng dáng Trưởng Tôn Ninh Hạo càng chạy càng xa, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn lạc lối trong cấm địa vô biên này. "Dừng lại, Phi Dương, dừng lại!" Gia Cát Minh Nguyệt thừa dịp thể lực Lăng Phi Dương nhanh chóng giảm xuống, nhằm đúng thời cơ dùng chủy thủ ngăn trở Phá Sát kiếm, một quyền nện lên đầu hắn, nhưng mà Lăng Phi Dương vẫn không có chút cảm giác nào, vẫn như cũ một kiếm tiếp một kiếm không ngừng đâm vào trong không khí. "Làm sao bây giờ, nên làm gì?" Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng lo lắng vạn phần. "Chủ nhân, chúng ta không thể bảo vệ tốt công tử, lúc này lấy cái chết để tạ tội." Đang lúc này, hai học viên bên cạnh Tần Hồng Vân bình tĩnh nói, đột nhiên rút ra trường kiếm tự cắt cổ, huyết bắn xa ba thước bị mất mạng tại chỗ. Mà Tần Hồng Vân bên cạnh vẻ mặt vô cùng dữ tợn, không ai biết hắn nhìn thấy gì, đang suy nghĩ gì. "Không được, không thể cứ như vậy được, nhất định phải nghĩ biện pháp." Gia Cát Minh Nguyệt thấy thế càng lo lắng vô cùng, biết cứ theo đà này, không lâu sau đó mấy người Mặc Sĩ Thần cũng sẽ bước lên dấu chân hai người này, chỉ là phương thức không giống thôi. "Ảo giác, đúng rồi, chẳng phải Dạ Mị cũng có thể chế tạo ảo giác sao? Nàng nhất định có biện pháp!" Gia Cát Minh Nguyệt linh cơ hơi động, nhanh chóng đọc chú ngữ. Thế nhưng, dường như có một tầng vô hình ngăn trở tinh thần lực của nàng và không gian ma sủng, chú ngữ của nàng vậy mà không có cách nào xuyên qua tầng trở ngại này để gọi Dạ Mị ra. Không ai để ý, lúc này, phía sau đám quái thạch lởm chởm, một đôi mắt phượng lấp lánh như sao đêm đang rất hứng thú nhìn tình cảnh đang phát sinh. Ảo giác đáng sợ khiến người ta không thể phòng bị kia, vậy mà không thể tạo thành một chút uy hiếp nào đối với hắn. Nhưng mà dường như hắn cũng hoàn toàn không có ý định động thủ, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt muốn xem cuộc vui, chờ cố sự cuối cùng kết thúc. Gia Cát Minh Nguyệt vừa tức vừa vội, đột nhiên chú ý tới vòng tay trên cổ tay tỏa ra từng luồng ánh sáng nhu hòa. Chính là lễ ra mắt Thương Vô Nhai tặng lúc trước, do Nguyệt Quang Thạch điêu khắc thành, hoa văn cổ điển kia kỳ thực chính là một loại trận pháp thất truyền đã lâu, có thể hấp thu Nhật Nguyệt Tinh Hoa, thời khắc mấu chốt có thể bạo phát lực lượng tinh thần tăng lên thực lực ma sủng, mỗi tháng đều có thể dùng một lần. Tâm niệm vừa động, vòng tay nguyệt thạch liền tỏa ra những tia sáng rực rỡ, sau đó nhanh chóng ảm đạm đi, linh lực ngưng tụ trong đó toàn bộ tràn vào trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt, lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác được tinh thần lực của mình trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Lần thứ hai đọc chú ngữ, tinh thần lực mạnh mẽ dễ dàng phá tan tầng trở ngại vô hình kia, Dạ Mị nhẹ nhàng vỗ cánh, khẽ rơi xuống vai Gia Cát Minh Nguyệt. "Minh Phong*, chẳng trách cảm giác này khiến người ta buồn nôn như thế, hóa ra là Minh Phong!" Dạ Mị vừa xuất hiện, liền lộ ra biểu hiện cực kỳ căm ghét, nói. *minh ở đây không phải là sáng đâu, mà chính là tối tăm, u tối, chỉ âm phủ. Phong cũng ko phải gió, mà là con ong nhé. "Ngươi biết là gì sao?" Gia Cát Minh Minh Nguyệt kinh hỉ hỏi. "Ừm, đây là một loại ma phong(ong ma) có thể chế tạo ảo giác, là bộ tộc túc địch của chúng ta! Tuy rằng con sâu buồn nôn này đã ẩn thân, thế nhưng ta có thể cảm giác được sự tồn tại của nó." Dạ Mị trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]