Hoàng thượng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cười khổ: "Ta sớm biết con sẽ hỏi như vậy, nhưng mà ta nói cho con, ngay cả ta cũng không biết, con tin không?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hoàng thượng lộ ra nụ cười khổ sở, cuối cùng khẽ gật đầu. Hoàng thượng nhẹ nhàng thở dài: "Kỳ thực, ta cũng không biết. Ta cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là nam tử như thế nào, mới có thể xứng với kỳ nữ tử như mẹ con." Gia Cát Minh Nguyệt lặng lẽ nghe, trong lòng cũng khiếp sợ không thôi. "Được rồi, con có đói bụng hay không?" Hoàng thượng cuối cùng thoát khỏi hồi ức, mỉm cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, "Sau này nếu như có chuyện gì cần ta hỗ trợ, con cứ việc mở miệng." "Cảm tạ hoàng thượng." Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng có thẫn thờ, có chút thất vọng, cuối cùng vẫn không biết được thân thế của chính mình. Hoàng thượng cũng nhìn ra Gia Cát Minh Nguyệt không vui, liền cùng Gia Cát Minh Nguyệt tán gẫu những chuyện khác. Gia Cát Minh Nguyệt và hoàng thượng tán gẫu một hồi mới kinh ngạc phát hiện, hoàng thượng lại là người trên thông thiên văn dưới tường địa lý, rất nhiều phong tục dân gian đều là hạ bút thành văn. Mà kiến giải của hoàng thượng đối với rất nhiều chuyện cũng làm cho Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc. Dựa vào tri thức kiếp trước của Gia Cát Minh Nguyệt cũng có thể xưng tụng là học rộng tài cao, trong nhất thời hai người đàm luận vô cùng hòa hợp. Hoàng thượng thì càng ngày càng tán thưởng Gia Cát Minh Nguyệt. Không hổ là con gái của nàng a, thông tuệ như vậy, học một biết mười, không chỉ học tập triệu hoán thuật, hơn nữa còn đọc nhiều sách như vậy. Chạng vạng, hoàng thượng vẫn muốn giữ Gia Cát Minh Nguyệt ở lại ăn bữa tối. Viên Văn Nhi nghe tin mà đến, ban đầu trong lòng vô cùng lo lắng. Nàng nghe nói lúc xế chiều hoàng thượng ở ngự hoa viên triệu kiến Gia Cát Minh Nguyệt, hơn nữa còn cho tất cả mọi người lui ra ngoài. Nàng mới đầu còn lo lắng hoàng thượng coi trọng Gia Cát Minh Nguyệt, dù sao dung nhan rạng rỡ của Gia Cát Minh Nguyệt rất dễ khiến cho nam nhân động tâm. Kết quả đi tới nhìn thấy dáng vẻ từ phụ của hoàng thượng đang gắp thức ăn cho Gia Cát Minh Nguyệt, nàng biết mình cả nghĩ quá rồi. Hoàng thượng quan tâm vãn bối như vậy, nàng không biết là tại sao. Thế nhưng nàng cũng không ngại biểu hiện thiện ý đối với người hoàng thượng yêu thích. Cho nên, cuối cùng Gia Cát Minh Nguyệt rời đi hoàng cung, cái bụng ăn căng tròn, còn thu hoạch được một đống lễ vật của Nhu Phi Viên Văn Nhi. . . . Gia Cát Minh Nguyệt đột phá đến Triệu Hoán Sư cấp Thiên Không là một chuyện rất bất ngờ, cũng là chuyện khiến người ta không nói được lời nào. Tại sao nói như vậy? Là bởi vì nàng vốn đang ngủ, kết quả cảm thấy không thở nổi, cái bụng thật nặng, hơn nữa hình như còn ướt nhẹp. Sau đó nàng tâm hoảng ý loạn, tiếp theo liều mạng giãy dụa, lại cảm giác mình giống như một chiếc thuyền nhỏ đơn độc trên biển cả, bồng bềnh dập dờn, gần như lật thuyền, hao phí nỗ lực rất lớn mới miễn cưỡng chống đỡ được. Sau đó vừa mở mắt một cái thì đã phát hiện mình đột phá. Trở thành Triệu Hoán Sư cấp Thiên Không. Hơi cúi đầu nhìn cái bụng của mình. Đó là Dạ Mị, nàng ta vốn đang nằm nhoài trên bụng mình mà ngủ. Kết quả không biết lúc nào hiện ra nguyên hình, cho dù thân thể nàng mềm mại, tốt xấu cũng có * mười cân đi? Cho nên ép Gia Cát Minh Nguyệt không thở nổi. Sau đó cảm giác cái bụng ướt nhẹp, đó là bởi vì Dạ Mị chảy nước miếng. Vừa chảy nước miếng vừa chép chép miệng: "Ta còn muốn ăn, ừm, bánh hạt dẻ ăn ngon. . ." Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, Dạ Mị bình thường xem ra cực kỳ lãnh diễm, hiện tại hoàn toàn là một bộ mặt khác. Gia Cát Minh Nguyệt không đánh thức nàng, mà từ dưới thân Dạ Mị bò ra ngoài, thở ra một hơi thật dài. Đột phá, lần này đơn giản như vậy liền đột phá. Nhưng mà, Gia Cát Minh Nguyệt thử một chút, hiện tại còn không có cách nào lại triệu hoán ra ma sủng. Dường như có thứ gì đó ngăn cản khế ước tinh thần. Không nghĩ ra thì tạm thời sẽ không nghĩ tới nữa. Thăng cấp vào lúc này là chuyện tốt. Giải thi đấu Thần Long sắp tới rồi, thực lực tất nhiên là càng mạnh càng tốt. Sau khi Thương Vô Nhai biết Gia Cát Minh Nguyệt thăng cấp thành Thiên Không Triệu Hoán Sư, hả hê đảo quanh phòng. Hình Lâm Châu thì thổi râu mép trừng mắt, mỗi ngày phùng mắt to nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đến mức nàng phát hoảng. Đối với việc Gia Cát Minh Nguyệt không thể triệu hoán ma sủng, Thương Vô Nhai giải thích có lẽ bởi vì hiện nay những ma sủng này đều đã rất cường đại rồi. Dạ Mị đã là vượt cấp triệu hoán, cho nên tạm thời không cách nào lại vượt cấp triệu hoán nữa. Chỉ có thể tiếp tục đề cao. Điểm ấy Gia Cát Minh Nguyệt không thèm để ý. Cự Phong hiện tại rất mạnh, Dạ Mị cũng mạnh vô cùng. "Lão già, ta cho ngươi biết a, gần đây ngươi đừng làm phiền đồ đệ ngoan của ta nữa, lập tức sẽ tới giải thi đấu Thần Long, ngươi chẳng lẽ muốn Minh Nguyệt cầm một đống thuốc đi tham gia thi đấu?" Thương Vô Nhai rất hả hê giáo huấn Hình Lâm Châu. "Ai nói không thể?" Hình Lâm Châu rống lớn, loại thi đấu quy mô lớn này tất nhiên không cho phép sử dụng thuốc, thế nhưng hắn vẫn muốn mạnh miệng một thoáng. Kỳ thực nhìn Gia Cát Minh Nguyệt tiến bộ, trong lòng hắn cũng hồi hộp. Hắn còn xem Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương tranh đấu, so với lần trước luận bàn với Trường Tôn Ninh Hạo lại tiến bộ không ít. Điều này làm cho Hình Lâm Châu mừng rỡ không ngớt. Trong lòng hắn, còn có tư tâm nho nhỏ. Hắn ngoại trừ là luyện kim sư đệ nhất Đan Lăng quốc, còn có thân phận khác là hoàng thúc của hoàng thượng. Gia Cát Minh Nguyệt có tư chất tốt như vậy, hắn kỳ thực rất muốn. . . "Được rồi, khoảng thời gian này Minh Nguyệt muốn học luyện kim thì học sau đi. Nó sắp tham gia giải thi đấu Thần Long, khoảng thời gian này phải luyện triệu hoán thuật thật giỏi trước đã." Thương Vô Nhai phất tay, nhìn sắc mặt bất thiện của Hình Lâm Châu, lại bổ sung, "Chờ nàng tham gia xong giải thi đấu Thần Long trở về, ngươi sẽ dạy nàng luyện kim thuật là được mà. Ta nhường cho ngươi thời gian một tháng." "Thật sự?" Hình Lâm Châu có chút cao hứng nhìn Thương Vô Nhai. "Giả." Thương Vô Nhai kiên quyết nói. "Ta phải liều mạng với ngươi!" Hình Lâm Châu trực tiếp động thủ. "Ngươi lại dám chọc lỗ mũi của ta, a, chảy máu. . . Ta muốn mạng của ngươi!" "Ngươi tên khốn kiếp này, ta chỉ chọc một lỗ mũi của ngươi, ngươi lại chọc vào cả hai lỗ mũi của ta." Lúc Gia Cát Minh Nguyệt đẩy cửa ra liền nhìn thấy hai lão già lăn lộn thành một đống, ngón tay hai người đều chọc vào lỗ mũi của đối phương, đang dùng sức chọc. "Sư phụ?" Gia Cát Minh Nguyệt ngạc nhiên, lông mày nhướng lên, hai người này không có hình tượng như vậy, đúng là hội trưởng hiệp hội Triệu Hoán Sư cùng đệ nhất luyện kim sư mà thế nhân kính ngưỡng sao? Đúng sao? Nàng cảm thấy nên tự chọc mù hai mắt mình cho xong. Vào lúc này hai lão già đang lăn lộn trên đất cũng kịp phản ứng, hai người nhanh chóng tách nhau ra đứng lên, phủi phủi bụi bậm trên người, con mắt híp lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, lại là bộ dáng cao nhân như cũ, ngoại trừ việc máu mũi cả hai vẫn còn đang chảy dài. "Đồ đệ ngoan, gần đây luyện tập rất mệt đúng không. Ngày mai sư phụ dẫn con đi giải sầu nha." Hình Lâm Châu cười híp mắt nói, "Lần trước con và Trường Tôn Ninh Hạo luận bàn xuất ra công phu, Thanh tiên sinh thật tò mò. Chúng ta đến chỗ hắn đi dạo. Có lẽ hắn có thể chỉ điểm cho con chút ít." "Tốt." Gia Cát Minh Nguyệt một lời đáp ứng. Cao thủ như Thanh Vân Châu, có hắn chỉ điểm cho là chuyện tốt, rất nhiều người muốn cầu cũng không cầu được. edit :Canina (chỉ post ở chantalprym7.worpress.com và d.d.l.q.d, những trang khác đều là copy ko xin phép nhé) Lần này Thương Vô Nhai không phản đối, Gia Cát Minh Nguyệt là Triệu Hoán Sư không sai, Trường Tôn Ninh Hạo còn là song tu nữa, vừa là Triệu Hoán Sư, vừa là kiếm sĩ. Đồ đệ chính mình tuy không biết đang luyện cái gì, thế nhưng cũng không kém hơn Trường Tôn Ninh Hạo. Hi vọng Thanh Vân Châu thật sự có thể chỉ điểm cho đồ đệ bảo bối của chính mình, chuyện đồ đệ song tu cũng là chuyện khiến cho hắn rất hãnh diện. Ngày hôm sau ăn điểm tâm xong, đã có người tới đón Gia Cát Minh Nguyệt. Là xa phu của Hình Lâm Châu, mà xa phu còn nói Hình Lâm Châu đã chạy tới đó trước rồi. "Làm gì gấp gáp như vậy, không đợi mình cùng đi ?" Gia Cát Minh Nguyệt ngáp dài, híp mắt bò lên xe ngựa. Bên ngoài tiếng vó ngựa vang rền, nhưng trong xe ngựa lại vững vàng thư thích, lớp thảm trải sàn bằng nhung mềm nạm vàng cẩn ngọc hiển lộ hết xa hoa, không cảm thấy một chúy xóc nảy nào."Ông hoàng thúc phá sản này, đúng là rất biết hưởng thụ mà." Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm một câu, bất tri bất giác lại ngủ. Lúc xe ngựa dừng lại, Gia Cát Minh Nguyệt cũng tỉnh rồi. Xuống xe ngựa nhìn thấy cổng lớn của trạch viện quen thuộc. Lần trước nàng đánh một trận với Trường Tôn Ninh Hạo ở ngay chỗ cổng lớn này. Cũng không biết tên mặt đơ này hiện tại đang làm gì. Chắc hẳn cũng đang tích cực chuẩn bị cho giải thi đấu Thần Long đi. Vừa tới cửa thì đã có người đến đón Gia Cát Minh Nguyệt đi vào. Hộ vệ ngoài cổng đã nhận thức Gia Cát Minh Nguyệt rồi. Lần trước nàng và Trường Tôn Ninh Hạo ở ngoài cổng đánh khí thế ngất trời, kỳ thực không ít người bí mật nhìn lén. Tiến vào trạch viện, xuyên qua phòng khách, đi tới hậu hoa viên. Gia Cát Minh Nguyệt ngửi thấy trong không khí thoang thoảng hương hoa tươi mới, trong lòng là một trận sảng khoái. Xa xa trên đình đài thủy tạ, hai ông lão đang phẩm trà nói chuyện vui vẻ, một người trong đó râu ria xồm xàm không sửa sang, thân mang một bộ trường bào đắt tiền. Đáng tiếc ông già lôi thôi lếch thếch mặc vào long bào cũng không giống Thái tử, ngoại trừ Hình Lâm Châu còn có thể là ai, mà người đối diện hắn, tuy rằng ăn mặc một thân trường bào mộc mạc tẩy đến trắng bệch, nhưng khắp toàn thân lộ ra một luồng khí thế phiêu dật nhẹ nhàng như mây khói, chính là Thanh tiên sinh mà Gia Cát Minh Nguyệt đã từng gặp mặt một lần. Nhìn xung quanh thoáng đãng như thế ngoại đào nguyên, Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ hoàn cảnh như vậy mới giống nơi cao nhân ở chứ. Nhìn lại nơi ở của hai sư phụ mình, một chỗ cũ kỹ hết sức, một chỗ ngổn ngang bừa bộn. "Đồ nhi bảo bối đến rồi à, chờ con một hồi lâu rồi, mau tới gặp Thanh tiên sinh." Gia Cát Minh Nguyệt đến gần đình đài, Hình Lâm Châu liền phất tay ra hiệu nàng mau mau lại đây. Gia Cát Minh Nguyệt tiến lên, cung kính thi lễ với Thanh tiên sinh một cái, nói: "Thanh tiên sinh mạnh khỏe!" "Không cần khách khí, ngồi đi." Thanh tiên sinh hòa ái cười nói, ngoại trừ khí thế toàn thân điềm đạm xuất trần, sự yên ổn bình thản cũng không khác những lão nhân bình thường, hoàn toàn không có chút tự cao tự đại của một hộ quốc Kiếm thánh. Thanh tiên sinh nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt đều là thoả mãn cùng tán thưởng. Thiếu nữ này, tuổi còn trẻ, không kiêu không vội, bất kể là tâm tính hay là tư chất đều khiến hắn vô cùng thoả mãn. Nếu không phải nàng đã là đồ đệ của hai lão ngoan đồng kia, đúng là hắn cũng định tranh một phen. Hình Lâm Châu nhìn thái độ Gia Cát Minh Nguyệt đối với chính mình, nhìn lại một chút thái độ nàng đối với Thanh tiên sinh, không khỏi dậy lên bi thương: Nó rốt cuộc là đồ đệ của ta, hay là đồ đệ của hắn thế! Tại sao đối với mình đều là vẻ mặt ghét bỏ, đối với lão quái vật Thanh Vân Châu này lại cung kính như vậy? Không được, hôm nào nhất định phải làm bộ quần áo sạch, cạo râu mép sạch sẽ, cũng vờ vịt làm cao nhân một lát mới được. Hình Lâm Châu vuốt râu ria xồm xàm thầm hạ quyết tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]