Huống Tân Dương nhất thời còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, chờ hắnnhìn rõ tình hình trước mắt thì, sắc mặt lập tức biến thành màu ganheo. Ma sủng của hắn là phong báo! Ma sủng của Gia Cát Minh Nguyệt, cũng là phong báo! Nhưng mà, ai đó có thể nói cho hắn biết hay không, tốc độ đọc chú ngữ củaGia Cát Minh Nguyệt lại có thể giống như hắn, hoặc là nói còn nhanh hơnhắn? Còn có ai có thể nói cho hắn, đều là phong báo, vì sao ma sủng củachính mình lại quỳ gối trước mặt ma sủng của Gia Cát Minh Nguyệt, lạicòn đang không ngừng run rẩy ? Một khắc sau, Huống Tân Dương thật muốnchọc mù hai mắt mình. Phong báo của hắn, lại rất nịnh bợ nằm rạp xuốngđất, bắt đầu liếm chân trước của phong báo của Gia Cát Minh Nguyệt rồi! Dưới lôi đài tiếng cười vang không ngớt. “Nhìn đi, ma sủng của lỗ mũi lớn thực sự rất biết nịnh hót.” “Chủ nhân ra sao thì sẽ có dạng ma sủng như thế thôi.” “Ha ha, thật là thú vị. Ta vẫn là lần đầu nhìn thấy tình huống như vậy đó. Đều là phong báo, khác biệt sao lại lớn như vậy đây?” “Đúng đấy, khác biệt nha khác biệt nha!” Phía dưới nổi lên một loạt tiếng cười mỉa mai, nhiều người như vậy, tất cảđều vô cùng ăn ý không nói ra sự thực phong báo của Gia Cát Minh Nguyệtlà vân văn phong báo. Bọn họ thấy mới vừa rồi học viên anh tài kia củahọc viện Tử Vân còn hùng hổ doạ người, hiện tại lại chật vật như thế,trong lòng thực sự là sảng khoái ngả nghiêng. Mặt Huống Tân Dương đỏ đến mức sắp chảy ra máu. Gia Cát Minh Nguyệt thì buồn cười giật giật khóe miệng, kỳ thực nàng cũng không ngờ mọi chuyện sẽ trở thành trò đùa giỡn như thế này. Ma sủng của đối phương lại là phong báo. Thực sự là đáng thương hết sức… Gia CátMinh Nguyệt đau lòng lắc lắc đầu. Đáng thương a đáng thương, Gia CátMinh Nguyệt vẫn rất biết giữ nguyên tắc của chính mình, không nói chođối phương biết ma sủng của mình là phong báo chi vương. Ừ, phiền muộnđi thôi, thiếu niên… “Xem ra, ma sủng của Gia Cát Minh Nguyệt, làphong báo chi vương đi.” Bỗng nhiên, giọng nói của Lương Nhu Vân khẽkhàng truyền đến. Lương Nhu Vân thấy học sinh của chính mình bị mất mặt, cũng không đành lòng. Mà sau khi nàng phân tích, tình huống như vậybình thường không thể nào xuất hiện, vậy thì chỉ có thể là vì ma sủngGia Cát Minh Nguyệt chính là phong báo chi vương. Bằng không, biết giảithích thế nào cho việc một con phong báo lại tỏ ra khiếp đảm với một con phong báo khác như vậy? Gia Cát Minh Nguyệt hơi quay đầu, giọng điệu nghiêm túc, nhìn Lương Nhu Vân: “Như vậy, Lương lão sư cho rằng hắn thua oan uổng?” “Không.” Lương Nhu Vân lắc đầu, “Trận này, Gia Cát Minh Nguyệt thắng. Huống TânDương, ngươi đi xuống.” Ánh mắt Lương Nhu Vân nhìn Gia Cát Minh Nguyệtđã thay đổi, không còn là hiếu kỳ như trước, mà còn có chút thưởng thức. Người thiếu nữ này, từ lúc mới bắt đầu xuất hiện, lại giống như thanhkiếm sắc bén mà bất khuất, như vầng thái dương chói mắt. Cho dù đối mặtvới lão sư của học viện Tử Vân là mình, cũng vẫn giữ thái độ kiêu hãnhnhư vậy. Huống Tân Dương chật vật triệu hồi ma sủng của chính mình, vội vàng nhảy xuống dưới lôi đài. “Ta tới.” Lương Nhu Vân khẽ mỉm cười, lên võ đài, “Bởi vì ta là lão sư, cho nên ta cho phép ngươi áp dụng những phương thức khác để chiến đấu.” Nói cách khác, có thể dùng ma sủng không giới hạn, hơn nữa còn có thể sửdụng dược thủy vân vân. Kỳ thực, nàng đã quyết định chọn trúng Gia CátMinh Nguyệt, thế nhưng, nàng vẫn muốn tự mình luận bàn với Gia Cát Minh Nguyệt xem sao. Gia Cát Minh Nguyệt khẽ cong môi lên, bình thản nở nụ cười. Thấm thoát, đã đến lúc tan học, học viên và lão sư của học viện Bạch Vũ đềuđi về phía bên này. Khảo hạch của học viện Tử Vân luôn rất nghiêm ngặt.Tự nhiên mọi người đều vội vã muốn tới xem. Hơn nữa lần này là danh nhân của học viện bọn họ – Gia Cát Minh Nguyệt, đối đầu với lão sư của họcviện Tử Vân. Ai thắng ai thua đây? Lương Nhu Vân cùng GiaCát Minh Nguyệt đứng ở trên võ đài, đối mặt với nhau. Lương Nhu Vân nhìn vẻ mặt bình tĩnh Gia Cát Minh Nguyệt ở bên kia, trong lòng âm thầm than thở. Lúc trước Gia Cát Nhã Hinh vô lễ và Huống Tân Dương cố ý khiêukhích, nàng đều nhìn thấy rõ ràng. Nàng không mở miệng răn dạy bọn họ,là bởi vì nàng muốn biết Gia Cát Minh Nguyệt sẽ giáng trả thế nào.Nàng đương nhiên biết rõ Gia Cát Minh Nguyệt này chính là con gái rơicủa Gia Cát gia danh chấn kinh thành. Cô bé này phản kích, hơn nữa phảnkích tương đối đẹp đẽ. Chỉ là, mỹ ngọc như vậy, Gia Cát gia sao lại bỏqua? Lương Nhu Vân bắt đầu đọc chú ngữ, Gia Cát Minh Nguyệt cũngkhông có thừa dịp này mà nhảy đến công kích, vẫn kiên trì chờ đợi. Thanh âm trong trẻo của Lương Nhu Vân vang lên, dường như từ thung lũng xaxôi nào đó vọng tới, có vẻ sạch sẽ tĩnh lặng và êm dịu một cách đặcbiệt, như gió, như mây. Theo tiếng chú ngữ của nàng, từng quầng sángtrong suốt màu xanh lam sáng lên, bồng bềnh trong không khí tựa như sóng nước. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn tình cảnh này, hơi nhíu mày, Triệu Hoán Sư cấp linh hồn có năng lực phi thường, không phải thứ mà ngườibình thường có thể tưởng tượng. Gia Cát Minh Nguyệt theo bản năng sờ sờchủy thủ của chính mình, kỳ thực, nàng hoàn toàn có thể tấn công ngaylúc này và thủ thắng. Nếu như là chiến đấu thật sự, thì lúc này LươngNhu Vân đã bị mình kề dao lên cổ. Thời điểm Triệu Hoán Sư đọc chú ngữ là yếu ớt nhất nguy hiểm nhất, Lương Nhu Vân cũng không ngoại lệ. Thếnhưng, Gia Cát Minh Nguyệt đã thoát khỏi cục diện này. Chỉ là, còn chưacó ai biết. Thân thể Lương Nhu Vân lúc ẩn lúc hiện tựa như trôinổi giữa không trung, hoàn toàn được màu xanh lam mông lung mờ ảo baophủ ở giữa, bên ngoài quầng sáng, một con trăn toàn thân u lam tựa nhưhư huyễn không ngừng lượn quanh, hoàn toàn bảo vệ Lương Nhu Vân ở khoảng trống chính giữa, đường cong lả lướt mềm mại của nàng mơ hồ thấpthoáng. Đây rõ ràng là một con trăn nước biến dị, toàn thân đều là một màu u lam, nổi bật vẻ đẹp quỷ dị mà mê người, thân thể dài miên man ẩn trong ánh sáng trở nên gần như trong suốt, ngay cả mạch máu chảytrong cơ thể cũng có màu xanh lam. Trên cái đầu to lớn, một chiếc sừngnhọn màu bạc cũng lấp loáng ánh sáng màu xanh nhạt. Trăn nước ngẩng đầu lên cao, lưỡi xanh không ngừng phun ra nuốt vào, lại không cảm thấychút xíu hung tàn nào, trái lại nhìn cực kỳ dịu ngoan. Một mảng sóngnước dập dờn uốn lượn quanh người nó, hình thành tấm bình phong phòngngự nửa trong suốt. Lúc này Cự Phong dường như cảm giác được sựcường đại của đối thủ, hắn gầm gừ, trên người bắt đầu hiển hiện nhữnghoa văn hình tường vân. Ánh mắt Lương Nhu Vân sáng rực lên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phong báo chi vương trong truyền thuyết,nhất thời bị thân hình đầy hoa văn thần bí mà huyền ảo kia hấp dẫn. Cự Phong thét lên một tiếng, thân thể như ra mũi tên sắc bén bắn ra ngoài, lao lên thật nhanh, hóa thành đám mây mờ ảo không thực. “Ào!” Vân văn phong báo va vào lớp bình phong bằng nước đang lưu chuyển kia,nhưng không phát sinh ra tiếng nổ vang nặng nề như lúc trước, mà giốngnhư thứ gì đó rơi vào lớp vải bông mềm mại đàn hồi, âm thanh êm dịu màtrầm thấp. Bình phong nước xanh biếc bao phủ bên ngoài trăn nướcgợn lên rất nhiều vòng sóng, nhưng không có chút vết tích bị phá hủynào, rất nhanh lại khôi phục sự tĩnh lặng, giống như hồ sâu không đáy. “Phòng ngự mạnh như thế?” Gia Cát Minh Nguyệt lấy làm kinh hãi, dựa vào tốc độ và sức mạnh của vân văn phong báo, cho dù là phòng ngự như giáp thúcũng không thể bị nó công kích mà không có dấu vết gì, nhưng lần này lại uổng công vô ích rồi, không hổ là Linh hồn Triệu Hoán Sư và trăn nước u lam biến dị. Vân văn phong báo bị bắn về phía sau rất nhẹ nhàng,tuy rằng không bị thương, nhưng cũng phẫn nộ lên, nó chính là vương giảcủa đám phong báo, lòng kiêu ngạo và sự tự tôn của nó tuyệt đối khôngthể chấp nhận một thất bại như vậy. Vân văn phong báo lần nữa hóa thànhmột đám mây lại xông lên. Nhưng lần này, nó không có trực tiếp vavào tầng bình phong xanh lam nhìn có vẻ yếu ớt mà vô cùng dẻo dai kianữa, mà là lấy chiếc sừng bạc của trăn nước làm trung tâm, không ngừngchạy vòng quanh mà hướng lên trên như hình xoắn ốc. Ánh sáng màu u lambao phủ Lương Nhu Vân cùng ma sủng của nàng, mà bên ngoài, lại có mộtmảnh mây mù vờn quanh như sương như gió. Phong báo vẫn còn đangkhông ngừng gia tốc, sức mạnh cũng dần dần ngưng tụ, một luồng áp lựcmạnh mẽ từ thân thể nó chèn ép bốn phía. Trăn nước sừng bạc ý thức đượcnguy cơ, phát sinh tiếng rít trầm thấp, dòng nước biếc bao phủ ngoàithân thể tăng tốc lưu động, càng lúc càng nhanh, như sóng lớn mãnh liệttrên biển rộng bao la. Tuy rằng chỉ là một vầng sáng xanh lam gần nhưtrong suốt, nhưng xem ra, so với tiếng sóng biển chân chính có khi cònhùng vĩ hơn. Nhất thời, Cự Phong cùng trăn nước kia biến thành trạng thái giằng co, không ai làm gì được ai. Gia Cát Minh Nguyệt vào lúc này lặng lẽ lấy ra một bình dược thủy từ trong chiếc túi nàng vẫn đeo trên người. Cự Phong cùng Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm tâm ý tương thông, bỗng nhiên lùi lại phía sau, lộ ra khe hở. Gia Cát Minh Nguyệt không chút do dự cầmbình dược thủy trong tay vung ra ngoài. Trong giới tự nhiên, phàmlà chủng loại như trăn hay rắn, đại bộ phận đều có kết cấu thân thể đặcthù, trời sinh đã có sức phòng ngự hoặc là lực công kích mạnh mẽ, nhưngđối với một số khoáng vật cùng thực vật đặc biệt thì lại tỏ ra mẫn cảmdị thường. Trăn nước sừng bạc mặc dù là ma sủng biến dị, nhưng tốt xấucũng coi như thuộc loại trăn đi, không biết có thể chịu được khắc chếnhư vậy hay không. Hình như lúc trước bản thân từng luyện ra một loạidược có pha bột phấn khắc chế những loài vật họ rắn, rốt cuộc tên là gìthì nàng không nhớ ra ngay được, cũng không biết có tác dụng đối với con ma sủng biến dị này hay không. “Ầm!” Bình sứ chứa hỗn hợp khôngtên va vào tầng ánh sáng màu lam kia, sau đó đột nhiên vỡ tung, đám khói đậm đặc xanh lục trông giống như một đám mây hình nấm cứ bay lên nhưthế. Lương Nhu Vân sững sờ, ánh sáng trong hai mắt trăn nước sừngbạc đột nhiên ảm đạm đi, thân thể nhẹ nhàng lay động mấy lần. Vân vănphong báo thoáng cái đã phá tan tầng bình phong u lam kia, duỗi móngvuốt sắc bén vỗ lên đầu trăn nước, tuy rằng nhìn như chỉ đánh ra mộttrảo, nhưng trên thực tế, tốc độ này mắt người thường khó có thể nắm bắt được, trong nháy mắt đã đánh ra mấy chục trảo rồi. Tuy trăn nước u lam có sức phòng ngự cực mạnh, nhưng phần đầu bị phong báo chi vương vỗ nhiều như vậy một lúc, cũng khó tránh khỏi choáng váng mê muội, thânthể lập tức uể oải hạ xuống. Phong báo phiền muộn đã lâu, rốt cuộc cũng tìm lại được thời điểm *đại triển hùng uy, toàn lực nhào tới, lúcnày phòng ngự của trăn nước yếu đuối nhất, lập tức bị đụng bay ra ngoài, cũng may còn lưu lại một chút ý thức, bảo vệ vững vàng Lương Nhu Vân ởchính giữa, không chịu chút tổn thương gì, nhưng mà dáng vẻ cũng cực kỳ chật vật. Tất cả mọi người đứng xem bên dưới đều sững sờ, đặc biệt làlúc nhìn thấy dược tề kia nổ tung. Dược tề có uy lực to lớn như thế,không biết bao nhiêu tiền mới có thể mua được đây? Mọi người ước ao xong thì lại cảm thấy có lời. Nếu như bọn họ có một bình thuốc như vậy đểđánh bại Lương Nhu Vân và tiến vào học viện Tử Vân, bọn họ sẽ không cảmthấy lãng phí. Gia Cát Minh Nguyệt thấy thế, vội vàng kêu lên, “Cự Phong, mau dừng lại!” Vân văn phong báo vốn còn muốn thừa thắng đuổi theo, nghe Gia Cát MinhNguyệt kêu lên, đành phải dừng lại một cách không tình nguyện. Trăn nước sừng bạc lúc này đã tỉnh lại, một lần nữa lại ngẩng đầu thật cao,thè lưỡi ra, lại bố trí quang thân một tầng bình phong u lam phòng ngựvững chắc hơn trước. Lương Nhu Vân kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: “Vừa nãy ngươi đã sử dụng thuốc gì ?” “Lương lão sư, xin hỏi ta thông qua sát hạch sao?” Gia Cát Minh Nguyệt không trả lời mà hỏi lại. “Thông qua rồi! Đương nhiên thông qua rồi!” Lương Nhu Vân phục hồi tinh thần,mỉm cười gật đầu thật mạnh, “Nếu như là chiến đấu thật sự, ta không phải là đối thủ của ngươi.” Lương Nhu Vân nói chuyện thẳng thắn vô tưnhư vậy, đúng là để Gia Cát Minh Nguyệt phải nhìn nàng bằng con mắtkhác. Nếu như là chiến đấu thật sự, ngay khi bắt đầu Gia Cát Minh Nguyệt đã có thể lấy tính mạng của Lương Nhu Vân. “Gia Cát Minh Nguyệt,giấy báo nhập học sẽ phát đến tay ngươi rất nhanh, qua mấy ngày nữa,ngươi liền đến học viện Tử Vân báo danh đi.” Lương Nhu Vân rất hài lòngđối với Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng cũng rất hứng thúc đối với dược tề lúc trước Gia Cát Minh Nguyệt sử dụng, cũng không biết là thứ gì mà lại cóuy lực kinh khủng như thế, lại có thể phá tan phòng ngự của ma sủng củanàng. Gia Cát Minh Nguyệt đang định cự tuyệt, hiệu trưởng lại vộivàng mở miệng: “Lương lão sư cũng mệt rồi đúng không, chúng ta đi vềnghỉ ngơi trước ( ~.~ tha thứ cho ta ). Còn có hai vị học viên rất ưutú, lát nữa chúng ta lại khảo hạch đi. Hai học viên kia gọi là Mặc SĩThần và Tiết Tử Hạo, hi vọng Lương lão sư cho bọn họ một cơ hội.” “Hiệu trưởng đề cử đương nhiên sẽ không sai, đến lúc đó ta sẽ nghiêm túc sáthạch.” Lương Nhu Vân mỉm cười gật đầu, rồi nhảy xuống lôi đài. Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở trên võ đài, suy tư. Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạođều muốn đi học viện Tử Vân. Nếu như có thể trợ giúp bọn họ thông quasát hạch, cùng nhau đi học viện Tử Vân cũng không tệ. Chẳng aingờ Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo lại thông qua khảo hạch dễ dàng như vậy.Rất đơn giản, Lương Nhu Vân không ra trận, mà để cho Gia Cát Nhã Hinh và Triệu Linh sát hạch, Gia Cát Nhã Hinh còn chưa kịp triệu hoán ma sủng,thì đã bị mũi tên của Tiết Tử Hạo làm cho bị thương. Cho dù Triệu Linhphản ứng không tầm thường, thế nhưng vẫn không ngăn được Tiết Tử Hạo bắn trầy da Gia Cát Nhã Hinh. Dáng vẻ Triệu Linh nhu nhược như vậy, lại còn là kiếm sĩ. Vốn sẽ không thua, thế nhưng trên mũi tên của Tiết Tử Hạo,có thuốc mê! Do đó, Gia Cát Nhã Hinh một mình nằm trên mặt đất khôngnhúc nhích, thế thì còn đánh như thế nào? Lương Nhu Vân rất quả quyếtphán hai người Mặc Sĩ Thần thắng. Lúc thư thông báo nhập học phátđến tay ba người bọn họ. Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo là cao hứng nhất,học viện Tử Vân dù sao cũng là học viện tinh anh mơ ước của không ít học sinh. Hai người bọn họ cũng không ngoại lệ. Đám người Lương Nhu Vân đã bắt đầu khởi hành trở lại kinh thành. Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở trong sân nhà mình, tay cầm tấm giấy báo nhập học, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Kinh thành sao… Sẽ phải đặt chân tới kinh thành. Trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên hiện ra vẻ mặt xem thường và cămghét của Gia Cát Nhã Hinh lúc cô ta nhìn thấy nàng, Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, dần dần nắm chặt tờ giấy báo nhập học trong tay. Người nhà Gia Cát sao, không trêu chọc mình thì thôi, nếu như dám chọc tới chính mình… “Minh Nguyệt, nàng đang lo lắng sao?” Lăng Phi Dương bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước Gia Cát Minh Nguyệt. “Nên lo lắng chính là người nhà Gia Cát.” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ cười thành tiếng, cất giấy báo nhập học đi, sau đó đứng lên, đột nhiên rút chủythủ ra, “Phi Dương, đến đây, đánh với ta một chút.” “Sao?” Lăng Phi Dương sững sờ. “Bảo ngươi đến thì cứ đến.” Gia Cát Minh Nguyệt nắm chặt chủy thủ, thân thể hơi chùng xuống. Nét mặt Lăng Phi Dương lập tức thay đổi, khí tức của Gia Cát Minh Nguyệtvào lúc này cũng nghiêm trọng lên. Lăng Phi Dương không do dự nữa, rútkiếm ra. Tiếp đó, trước mắt lóe lên, Gia Cát Minh Nguyệt đã tức khắc lao tới trước mặt hắn, chủy thủ trong tay tàn nhẫn đâm về phía hắn. LăngPhi Dương bình tĩnh vung kiếm, chặn lại thế tiến công của Gia Cát MinhNguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt xoay người một cái, khuỷu tay trái công kích thẳng tới xương sườn Lăng Phi Dương. Lăng Phi Dương vội vàng lui vềphía sau, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trước mắt lại là hàn quang của chủy thủ. Vung kiếm đón đỡ, chủy thủ và Phá Sát( tên thanh kiếm của Phi Dương) tiếp xúc với nhau, phát sinh tiếng vang lanh lảnh. Gia Cát Minh Nguyệt mượn lực lùi lại phía sau, nhưng rồi lại nhảy lên, đánh thẳngphía mặt Lăng Phi Dương. Lăng Phi Dương trong lòng cả kinh, bất tri bấtgiác đã dùng toàn lực để đánh trả, kình khí bạch quang lập tức lóe sáng. Gay rồi! Lăng Phi Dương hối hận, sao lại không cẩn thận xuất toàn lựcnhư vậy chứ. Lúc này hắn muốn thu lực cũng không được. Nhưng mà, chủythủ Gia Cát Minh Nguyệt lại lần nữa va chạm vào nhau, nàng bị Lăng PhiDương đẩy lui thật mạnh, uốn người trên không trung, mềm mại rơi xuốngđất. Lăng Phi Dương cũng lùi lại phía sau mấy bước. Tốc độ thậtnhanh, cường độ thật lớn! So với lần đầu tiên hắn gặp Gia Cát MinhNguyệt, đây hoàn toàn giống như hai người khác nhau. ” Dừng dừngdừng lại!” Lăng Phi Dương nhanh chóng lui về phía sau, “Minh Nguyệt,thân thủ của nàng sao lại trở nên lợi hại như vậy?” “Hừ hừ ~” GiaCát Minh Nguyệt rất hài lòng với cuộc tranh đấu vừa rồi, “Cái này gọi là thượng cổ thể thuật, lợi hại không? Chính là sư phụ ngươi dạy ta. Takhông có năng khiếu trở thành kiếm sĩ hay cung thủ, Triệu Hoán Sư mỗilần đọc chú ngữ là yếu ớt nhất, nếu như có ngày ta bị rơi lại phía sau,ít nhất ta cũng có thể tự vệ hoặc là không cần triệu hoán ma sủng cũngcó thể đánh giết đối phương.” Lăng Phi Dương sững sờ, sau đó vôcùng nghiêm túc nói: “Ta sẽ không để cho nàng phải rơi lại phía sau, sẽkhông để cho nàng gặp tình thế nguy hiểm.” Gia Cát Minh Nguyệtcũng ngẩn ra, đang muốn nói cái gì, Lăng Phi Dương lại bổ sung một câu: “Trừ phi ta chết rồi, hoặc là không còn cách nào để chiến đấu.” Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn vẻ mặt kiên nghị của Lăng Phi Dương, đột nhiên, khuôn mặt sáng bừng của Gia Cát Minh Nguyệt chợt nở một nụ cườitươi tắn: “Phi Dương, ta tin ngươi.” Lăng Phi Dương cũng mỉm cười đáp lại. Bầu trời, xanh thẳm. … Gia Cát Nhã Hinh sau khi trở về kinh thành, đem lời Gia Cát Minh Nguyệtrằng nàng là cô nhi thân nhân của nàng toàn bộ đều chết hết vân vân,thêm mắm dặm muối truyền ra khắp Gia Cát gia. Người của gia tộc Gia Cát, càng thêm không ưa Gia Cát Minh Nguyệt. Đều đang âm thầm tính toán, chờ Gia Cát Minh Nguyệt đi tới kinh thành, nhất định sẽ cho nàng đẹp mặt.Còn đám con cháu nhà Gia Cát đang học ở học viện Tử Vân cũng xoa xoa nắm đấm, chờ Gia Cát Minh Nguyệt đến học viện, sau đó sẽ tỉ mỉ dạy dỗnàng. Gia chủ nhà Gia Cát, Gia Cát Phó Vân cũng nghe được nhữngviệc này, nhưng hắn không bình luận gì, chỉ dặn hạ nhân chú ý, một khiGia Cát Minh Nguyệt đến kinh thành, thì ra đó đón nàng. Gia Cát gia, phong ba nổi lên. … Hai chiếc xe ngựa, đi tới kinh thành. Trong chiếc xe ngựa rộng rãi phíatrước, có Gia Cát Minh Nguyệt, Lăng Phi Dương, Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo, còn có Đoan Mộc Huyên. Xe ngựa phía sau là hành lý của bọn họ. Gia CátMinh Nguyệt cũng không có bao nhiêu hành lý, ra đi một thân nhẹ nhàng.Còn đối với Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo, bọn họ có thể đi học ở học việnTử Vân, người nhà bọn họ vô cùng ủng hộ. Có thể đi vào học tập tại mộthọc viện tinh anh như học viện Tử Vân, tiền đồ tươi sáng nha. Dọctheo đường đi, tâm trạng của Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đều rất tốt, lúc dừng chân, Tiết Tử Hạo vẫn không quên dạy Đoan Mộc Huyên một chút tiễnthuật. Cứ vừa đi vừa nghỉ như vậy, cuối cùng cũng đến kinh thành. Nhưng mà xe ngựa của bọn họ, mới vừa vào thành thì đã bị chặn lại. Gia Cát Minh Nguyệt xuống xe ngựa nhìn người ngăn cản, nhíu mày. Người đứng trước xe ngựa, là quản gia nhà Gia Cát, trước đây nàng đã từng gặp. “Tiểu thư Minh Nguyệt, gia chủ đang đợi cô, ngài ấy vẫn hy vọng ngài đến. Cho nên gia chủ bảo ta đứng đây chờ cô, nghênh đón cô về nhà.” Quản giathái độ rất ôn hòa, cũng rất tôn kính. Nhà? Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm cười lạnh. Chỗ đó có thể gọi là nhà của chính mình sao? Chuyện cười! “Nếu ta không đi thì sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hừ một tiếng. Quản gia kia không chút hoang mang, dường như đã sớm nghĩ tới Gia Cát MinhNguyệt sẽ có thái độ như vậy, hắn khẽ ngẩng đầu, nói rõ ràng từng câutừng chữ: “Gia chủ nói, tiểu thư Minh Nguyệt sẽ về nhà. Bởi vì mẫu thâncủa tiểu thư Minh Nguyệt, có lời nhắn lại cho cô.” Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt khẽ thay đổi. Mẫu thân… Lại là cái từ ngữ xa lạ này, xa lạ, nhưng vẫn là khát vọng từ sâu trong nội tâm mình. Mấy người Lăng Phi Dương có phần lo lắng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. “Được, ta đi theo ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói. “Vậy Minh Nguyệt nàng tự mình cẩn thận. Ta mang bọn Mập mạp đi tìm một biệtviện đặt chân trước. Sau đó sẽ phái người thông báo địa chỉ cho nàng.”Lăng Phi Dương dặn. “Ừm.” Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu, nhìn về phía Đoan Mộc Huyên, đưa tay ra xoa xoa đầu Đoan Mộc Huyên, “HuyênHuyên, nghe các ca ca, ta sẽ trở về nhanh thôi.” “Vâng.” Đoan MộcHuyên gật đầu thật mạnh, đôi mắt ướt sũng tha thiết mong chờ nhìn GiaCát Minh Nguyệt. Cô bé chưa từng rời xa Gia Cát Minh Nguyệt, cho nênkhông nỡ cũng không quen. “Đi thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, đứng ở trước mặt quản gia. “Tiểu thư Minh Nguyệt, mời đi bên này.” Quản gia làm ra tư thế ‘xin mời’, xengựa nhà Gia Cát đã đậu ở chỗ này chờ đợi từ lâu. Nói đúng ra, khoảngthời gian này mỗi ngày đều chờ ở đây, chờ Gia Cát Minh Nguyệt đến. Gia Cát Minh Nguyệt hờ hững bước lên xe ngựa. Quản gia lên một chiếc xengựa đằng sau. Hai chiếc xe ngựa có gia huy của gia tộc Gia Cát chầmchậm chạy về Gia Cát phủ. Cổng lớn của phủ Gia Cát phủ, hùng vĩkhoa trương, mơ hồ lộ ra khí tức trang nghiêm cổ kính. Đây là một giatộc hiển hách lâu đời, đã sừng sững nhiều năm không ngã. Gia Cát Minh Nguyệt xuống xe ngựa, quản gia đi đằng trước dẫn đường. “Tiểu thư Minh Nguyệt, xin mời, gia chủ đang đợi cô ở trong thư phòng.” Thái độ của quản gia vẫn ôn hòa như trước. Gia Cát Minh Nguyệt chầm chậm bước đi, lần đầu tiên bước vào cửa lớn nhà Gia Cát. Đằng sau cánh cửa này, chờ đợi nàng, là điều gì đây? . . . Gia Cát Nhã Hinh và đám vãn bối trong tộc gần như là những kẻ đầu tiên biết tin Gia Cát Minh Nguyệt tiến vào Gia Cát phủ. “Đường tỷ, đứa con hoang kia cũng xứng bước vào cửa lớn nhà Gia Cát chúng tahay sao?” Gia Cát Nhã Hinh tìm tới một thiếu nữ có khuôn mặt lãnh diễm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chị mới là đích nữ chính thống của Gia Cát gia!” “Đi thôi, chúng ta, đi xem xem đứa. . . con hoang này.”Thiếu nữ lãnh diễm kia, nhếch miệng lên, nở một nụ cười tàn khốc, chậmrãi đứng dậy. Nàng ta chính là con gái của Gia Cát Phó Vân cùng ViênThục Tuệ —— Gia Cát Thanh Liên. Mới có mười tám tuổi, tư chất và thựclực đều là dẫn đầu, khiến những kẻ cùng thế hệ chỉ biết ở phía sau nhìntheo bóng lưng nàng. Nàng có khuôn mặt đẹp đẽ, tính cách kiêu ngạo,thực lực không tệ, ở kinh thành cũng có chút danh tiếng, ở học viện còn được gọi là băng sơn mỹ nhân. Một kẻ luôn là tâm điểm của vô số ánh mắt như nàng, tự nhiên coi thường thân phận con riêng của Gia Cát MinhNguyệt, thậm chí là căm hận. Bởi vì, người phụ thân cường đại kia củanàng, lại cũng giống như những người đàn ông khác, ở bên ngoài hẹn hò nữ nhân, thậm chí châu thai ám kết(ừm, nói chung là có bầu đó~) sinh rađứa con riêng không thể gặp người. Gia Cát Minh Nguyệt, chính là sỉ nhục của Gia Cát gia bọn họ, càng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của nàng. Nhiều năm như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt bị trục xuất ra bênngoài, thái độ của phụ thân như vậy, nàng cũng miễn cưỡng tiếp thu.Nàng không muốn đi để ý tới, cũng không muốn xé mở ra vết sẹo khó coinày. Thế nhưng, lần này đối phương tự mình đưa tới cửa, không đòi lạichút gì, vậy làm sao có thể được? Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi đi theo quản gia xuyên qua tiền thính, tiến vào hoa viên. Ở hoa viên, lại bị người ta ngăn lại. Ngăn cản nàng, cầm đầu là một thiếu nữ có khuôn mặt lãnh diễm, ánh mắt châm chọc. Người bên cạnh thì nàng biết, là Gia Cát Nhã Hinh. Mấy người phía sau, chính là vài thiếu nữ thiếu niên ăn mặc hoa lệ, đều dùng ánh mắtcăm ghét đánh giá Gia Cát Minh Nguyệt. “*lai giả bất thiện” a. . .( người đến ko có ý tốt) Gia Cát Minh Nguyệt hơi nhíu mày, nhưng không sợ chút nào! Quản gia vừa nhìn thấy tư thế này tất nhiên đã hiểu, âm thầm thở dài, cũngkhông biết là đứa nào lắm mồm, nhanh như vậy đã nói cho Đại tiểu thưbiết. Ở trong mắt Đại tiểu thư, Gia Cát Minh Nguyệt chính là cái dằmtrong tim ( :v),lúc này mà không đến gây phiền phức mới là lạ. Tuy nóinhư vậy, thế nhưng hắn cần phải bình yên mang người tới thư phòng. Cóchuyện gì, vẫn phải do gia chủ định đoạt. “Đại tiểu thư, gia chủchính đang ở thư phòng chờ tiểu thư Minh Nguyệt đi qua đó.” Quản gia ônhòa cười cười, “Cho nên, ngài xem có phải là. . .” Danh xưng Đại tiểuthư này, ở Gia Cát gia chỉ có một mình Gia Cát Thanh Liên mới có thể.Nàng là con gái duy nhất của Gia Cát Phó Vân, Gia Cát Phó Vân còn cóhai đứa con trai, một đứa mười hai tuổi, một đứa mới ba tuổi. Cho nên có thể nói rằng nàng chính là hòn ngọc quý trên tay Viên Thục Tuệ cùngGia Cát Phó Vân. “Câm miệng! Cái gì mà tiểu thư Minh Nguyệt, quảngia ngươi còn chưa già đến mức đó chứ?” Gia Cát Thanh Liên tức giận ngắt lời quản gia, “Thứ bẩn thỉu mà cũng dẫn đến trong nhà? Cô ta cũng xứngbước chân vào cửa lớn nhà Gia Cát chúng ta ?” Trước đây thái độ Gia CátThanh Liên đối với quản gia cũng rất khách khí, bởi vì quản gia là người mà cha nàng cực kỳ nể trọng, từ trên xuống dưới người nhà Gia Cát đềurất khách khí đối với ông ta. Thế nhưng lần này nàng tức giận khónhịn, cũng không lo được nhiều như vậy. “Đây là gia chủ dặn dò.” Quản gia đúng mực đáp lời, “Mong Đại tiểu thư không nên làm khó ta.” “Hừ!” Gia Cát Thanh Liên tiến lên hai bước, mắt lạnh nhìn Gia Cát MinhNguyệt, “Đứa con hoang đến từ chỗ nào, cũng xứng tiến vào cửa lớn GiaCát gia chúng ta, cút ra ngoài!” ( mỗi 1 câu chửi lặp đi lặp lại, thiếusáng tạo a ~ ) “Đại tiểu thư!” Ngữ điệu của quản gia đã có chútthay đổi, cũng không phải là hắn che chở Gia Cát Minh Nguyệt, hắn chỉđang nghiêm ngặt chấp hành mệnh lệnh của Gia Cát Phó vân, phải mang GiaCát Minh Nguyệt tới thư phòng. Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười,chỉ có điều nụ cười này không đạt đến đáy mắt: “Gia giáo của nhà Gia Cát cũng không tệ, vừa vào cửa thì đã nghe tiếng chó sủa. Không cần nhiệttình như vậy, ta không mang theo khúc xương đâu.” Gia Cát Minh Nguyệtvẫn nhẫn nại, nàng không muốn vừa tới kinh thành đã phải đối đầu vớingười nhà Gia Cát. Thế nhưng, điều này không có nghĩa là nàng sợ, nếunhư đối phương lại hùng hổ doạ người, thì không nên trách nàng khôngkhách khí. “Ngươi nói cái gì? Tiện nhân, mẹ ngươi là tiện nhân,ngươi cũng vậy.” Gia Cát Thanh Liên tức giận đỏ bừng mặt. Oán độc nhìn thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt này hồ mị như vậy, lúc trước mẹ cô ta tất nhiên cũng dựa vào khuôn mặt hồ mị kia để câu dẫn cha mình! Nàng quả thực hận chết hai mẹ con Gia Cát Minh Nguyệt. Hiện tại Gia Cát MinhNguyệt nói lời mỉa mai nàng, nàng càng hận. Gia Cát Minh Nguyệtbiến sắc, trong lúc tất cả mọi người chưa kịp lấy lại tinh thần, Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên xông lên trên, nhấc chân, mạnh mẽ đá một cướcvào bụng Gia Cát Thanh Liên. Gia Cát Thanh Liên rên lên một tiếng, bayra đằng sau, sau đó rầm rầm ngã xuống mặt đất. Nàng, cũng là một Triệu Hoán Sư. Cho nên, không hề có sức chống đỡ. Đến cùng với Gia CátThanh Liên, có kiếm sĩ, Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên xông lên, bọn họnhận ra được có biến, thế nhưng động tác lại không nhanh bằng Gia CátMinh Nguyệt, Thủ Hộ Sư của Gia Cát Thanh Liên cũng không ở nơi đây, kiếm sĩ ở đây thực lực cũng không tính là cao. Gia Cát Minh Nguyệt vừa độngthủ, mấy kiếm sĩ đều rút kiếm ra, giơ kiếm nhắm thắng vào Gia Cát MinhNguyệt, tuy vậy nhất thời cũng không dám manh động. Gia Cát MinhNguyệt mắt lạnh nhìn mấy người trước mắt, lại nhìn lướt qua Gia CátThanh Liên đang đau đớn nằm trên mặt đất, nghiến răng nói: “Ngươi cógan, thử nói lại lời vừa nãy xem.” Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt toàn thân tỏa ra sát khí, đậm đặc đến mức khiến người ta ngạt thở. “Cònđứng ngốc ở đó làm cái gì? Đánh cho ta !” Gia Cát Thanh Liên tức giậnrống to lên, nhưng mà, nàng cũng không dám nhắc lại lời vừa nãy nữa.Nàng nhìn thấy trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt là sát ý lạnh lẽo, sát ýlạnh thấu xương. “Dừng tay!” Quản gia hét lớn, ngăn lại động tác của mọi người, “Muốn bị gia chủ trách phạt thì cứ việc tiến lên!” Tất cả mọi người ngừng lại, không dám hành động. “Đường tỷ.” Gia Cát Nhã Hinh phục hồi lại tinh thần, đi nâng Gia Cát ThanhLiên lên. Gia Cát Thanh Liên oán độc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, vừa nãynàng chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, bị tiểu tiện nhân này đá. Mối thù này,nhất định phải báo. “Được, vậy chúng ta cùng đi thăm phụ thân. Đểphụ thân phân xử.” Gia Cát Thanh Liên cắn răng oán hận nói. Nếu như phụthân biết là đứa con hoang động thủ trước, phụ thân sẽ xử lý như thếnào? Nàng cũng không tin, phụ thân sẽ vì đứa con hoang này mà trừngphạt nàng. Quản gia không nói thêm nữa, mà quay đầu nói với Gia Cát Minh Nguyệt: “Tiểu thư Minh Nguyệt, mời tới bên này.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng không thèm nhìn Gia Cát Thanh Liên, cùng quản gia đi về phía thư phòng. Gia Cát Thanh Liên mang theo một đám người, căng thẳng đi theo sau. Trênbụng râm rẩm đau, Gia Cát Thanh Liên nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, càng hận, đứa con hoang ( Diễm : chán cái từ này thế ko biết ~) lại dám ra tay với nàng. Cứ chờ đó, sau này nhất định tìm cô ta tính sổ. Đến thư phòng, quản gia đứng bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa: “Bẩm báo gia chủ, tiểu thư Minh Nguyệt đã đến.” “Vào đi.” Trong thư phòng truyền tới một thanh âm trong trẻo. Người này,chính là phụ thân của Gia Cát Minh Nguyệt? Kỳ thực, mặc kệ là Gia CátMinh Nguyệt trước đây hay là Gia Cát Minh Nguyệt hiện tại, đều chẳng cóchút cảm giác nào đối với vị phụ thân trên danh nghĩa này. Trước đây khi còn rất nhỏ đã bị đưa đi xa, đối với phụ thân nàng không có bất kỳ ấntượng nào. Sau này Gia Cát Phó Vân cũng chẳng quan tâm, cũng không cóai nhắc tới Gia Cát Phó Vân trước mặt nàng. Ngay cả phí sinh hoạt cũngbảo hạ nhân đưa tới, cho nên thân thể trước đâu không có cảm tình gì với người phụ thân này. Không hận hắn đã không tệ rồi, sao có thể nảy sinhtình cảm quấn quýt gì. Gia Cát Minh Nguyệt hiện tại, thì càng không cầnphải nói. Quản gia đẩy cửa ra, làm động tác ‘mời’, để cho Gia Cát Minh Nguyệt đi vào. Gia Cát Minh Nguyệt chậm rãi bước vào. Gia Cát Thanh Liên cũng muốn đi vào, bị thân hình của quản gia ngăn lại. “Quản gia! Ngươi lại dám cản ta!” Gia Cát Thanh Liên nổi giận đùng đùng kêu lên. “Chuyện gì xảy ra?” Trong thư phòng, giọng nói của Gia Cát Phó Vân truyền đến. “Là Đại tiểu thư. . .” Quản gia trả lời. “Phụ thân, con có việc tìm người.” Gia Cát Thanh Liên ở bên ngoài cao giọng nói. “Vào đi.” Giọng nói của Gia Cát Phó Vân rất bình tĩnh. Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt đang đứng giữa thư phòng, đánh giá nam tử mặchoa phục trước mặt. Người trước mắt, bộ dạng rất anh tuấn, năm thángcũng không lưu lại trên khuôn mặt hắn quá nhiều vết tích. Khóe mắt hơicó nếp nhăn, nhưng lại không có vẻ già, trái lại càng tăng thêm cảm giác thành thục. Từ lúc Gia Cát Minh Nguyệt bước vào cho đến bây giờ, tháiđộ của hắn vẫn luôn rất bình tĩnh. Không có chán ghét, cũng không có hổthẹn, chỉ là, bình tĩnh. Gia Cát Thanh Liên nổi giận đùng đùng điđến, vừa nhìn thấy Gia Cát Phó Vân lập tức há mồm lên tiếng: “Phụ thân,cô ta vừa vào cửa đã ra tay với con.” Gia Cát Thanh Liên còn chưa dámlàm càn trước mặt Gia Cát Phó Vân, không dám kêu một từ ‘con hoang’. “Thanh Liên, vì sao nó phải ra tay với con?” Gia Cát Phó Vân bình tĩnh hỏi. Gia Cát Thanh Liên cắn răng, trả lời sao đây? Trả lời là nàng nhục mạ GiaCát Minh Nguyệt trước? Không, nàng sẽ không ngu như vậy. Thế nhưng, nóiláo là Gia Cát Minh Nguyệt không phân tốt xấu khiêu khích đánh nàng?Chuyện trong hoa viên, sẽ luôn có người bẩm báo cho phụ thân. Phụ thânnhất định sẽ biết ngọn nguồn. Nếu như phụ thân biết nàng nói dối, nhưvậy. . . “Phụ thân, mặc kệ nguyên nhân gì, cô ta động thủ!” Gia Cát Thanh Liên cắn chặt điểm ấy không tha. “Được rồi, ta đã biết, con đi ra ngoài đi, ta còn có chút việc.” Sắc mặt GiaCát Phó Vân rất bình tĩnh, không hề nổi giận, cũng không có trách cứ ai. Gia Cát Thanh Liên còn muốn nói điều gì, lại thấy Gia Cát Phó Vân nhàn nhạt liếc mình. Nàng căng thẳng trong lòng, phụ thân thường ngày rất hòakhí, thế nhưng một khi phát hỏa. . . Gia Cát Thanh Liên vẫn còn chút lýtrí, gật đầu: “Vâng, thưa phụ thân. Vậy con lui xuống.” Nói xong, xoayngười, còn hung hăng trợn mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt trong giây lát,lúc này mới đi nhanh ra ngoài. Thái độ của Gia Cát Phó Vân, kỳthực rất ngoài dự liệu của Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng không nghĩ tới GiaCát Phó Vân biết nàng đánh đích nữ của hắn mà vẫn còn bình tĩnh như vậy. “Minh Nguyệt, con đến gần ta.” Đợi Gia Cát Thanh Liên rời đi, quản gia cũngđi ra ngoài đóng cửa lại xong, Gia Cát Phó Vân mỉm cười, nhẹ giọng nóivới Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ tươicười của người trước mắt, chẳng biết tại sao, nàng nghĩ nụ cười của hắnrất thuần túy, là nụ cười của trưởng bối quan tâm hậu bối thuần túynhất. Không phải hắn rất chán ghét mình sao? Không phải hắn thấy chínhmình có giá trị lợi dụng nên mới gọi mình tới sao? Gia Cát Minh Nguyệtkhông hiểu. Gia Cát Minh Nguyệt cũng đi về phía trước vài bước,Gia Cát Phó Vân nhìn khuôn mặt của Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn một lúc,mới mỉm cười mở miệng: “Mấy năm nay, con sống tốt không?” “Không chết cũng coi như là tốt đi.” Giọng điệu Gia Cát Minh Nguyệt rất nghiêm túc. Nụ cười trên mặt Gia Cát Phó Vân hơi bị kiềm hãm, bất chợt lại cười rộlên: “Ừ, vẫn là con nói đúng, có thể sống chính là tốt rồi.” Thực sự là cổ quái! Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Gia Cát Phó Vân, hắn đối với con gái riêng của mình, rốt cuộc có tâm trạng ra sao đây? “Tuy rằng ta rất muốn nói hoan nghênh con trở về nhà. Thế nhưng, con cũng sẽ không cho rằng đây là nhà của con, con ở đây, cũng sẽ không hài lòng.”Gia Cát Phó Vân không cười nữa, mà bình tĩnh, “Cho nên, ta đã chuẩn bịphòng ở ở trong thành cho con, cũng đã tìm hạ nhân biết quy củ đi quachăm sóc cuộc sống hàng ngày cho con. Ta biết con đã thông qua khảo hạch vào học viện Tử Vân, con không tệ.” Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra,quả thực nàng không muốn ở lại Gia Cát gia, thế nhưng không ngờ Gia CátPhó Vân sẽ suy tính chu đáo như thế. “Mẹ con nhắn lại cho con, hãy tiếp tục sống thật tốt, khỏe mạnh, bình an mà sống. Điều kiện trướctiên, chính là làm cho mình hài lòng, là hài lòng hơn nữa.” Ánh mắt GiaCát Phó Vân bỗng nhiên thay đổi trở nên hơi thẫn thờ, đứng dậy, giọngnói cũng dần dần trầm xuống, “Mẹ con chỉ hy vọng như vậy. . . Chỉ kỳvọng đơn giản như vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt đứng im tại chỗ, trầmmặc nhìn Gia Cát Phó Vân rơi vào trong ký ức. Bỗng nhiên nàng có chút tò mò muốn biết, ở trong lòng Gia Cát Phó Vân, mẫu thân rốt cuộc có vị trí như thế nào. “Con đi đi. Có chuyện lại tới tìm ta.” Gia Cát PhóVân nói xong rồi lại cười cười tự giễu, Gia Cát Minh Nguyệt làm sao cóthể chủ động đến cửa Gia Cát gia chứ, “À, không phải. Nếu như có chuyện, nói cho hạ nhân chăm sóc con, bọn họ sẽ chuyển lời tới ta. Quản gia sẽdẫn con đi chuẩn bị phòng ở thật tốt. Con. . . cũng phải tự chăm sócchính mình thật tốt.” Một câu cuối cùng, giọng điệu của Gia Cát Phó Vânkhông hề bình tĩnh như trước, mà trở nên hơi thân thiết. “Đã biết, cảm ơn.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu. Gia Cát Phó Vân này,khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt có chút hoang mang. Hắn không ghét chínhmình, vì sao trước giờ chẳng thèm quan tâm? Nàng và Gia Cát Thanh Liênxung đột, Gia Cát Phó Vân cũng không răn dạy nàng một câu nào. “Vậy con đi đi.” Gia Cát Phó Vân nhẹ nhàng phất tay. Gia Cát Minh Nguyệt liếc nhìn Gia Cát Phó Vân lần cuối, gật đầu, xoay người mở cửa đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa liền thấy Gia Cát Thanh Liên vẫnđang dẫn theo một đám người canh giữ bên ngoài cửa. Vừa nhìn thấy nàngđi ra, sắc mặt Gia Cát Thanh Liên càng thêm xấu xí khó coi. “Thanh Liên, vào đi.” Trong phòng truyền đến giọng nói ôn hòa của Gia Cát Phó Vân. Gia Cát Thanh Liên cay nghiệt liếc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, đẩy cửa rabước vào. Quản gia dẫn Gia Cát Minh Nguyệt đi ra ngoài. Gia Cát MinhNguyệt chẳng thèm liếc mắt nhìn Gia Cát Thanh Liên và đám người Gia CátNhã Hinh lần nào. “Tiểu thư Minh Nguyệt, nếu như cô có bất kỳ yêucầu gì, xin hãy nói cho quản gia. Gia chủ phái đến sáu hạ nhân và mộtquản gia cho cô.” Quản gia hòa khí nói, “Tiểu thư Minh Nguyệt, có thểgọi ta là Kim quản gia.” “Tốt, Kim quản gia, cám ơn nhiều.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu nói cám ơn. . . . Gia Cát Thanh Liên vào phòng, Gia Cát Phó Vân bình tĩnh đứa con gái kiêungạo của mình, chỉ nhìn, không nói gì. Gia Cát Thanh Liên bị nhìn đếnmức chột dạ, thấp thỏm mở miệng: “Phụ thân, làm sao vậy?” Gia Cát PhóVân không trả lời ngay, mà vẫn dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng. “Thanh Liên. . . Con là tiểu thư nhà Gia Cát. Cũng là đứa con gái khiến ta tựhào, ta hi vọng con rộng lượng hơn một chút.” Một lúc lâu, Gia Cát PhóVân mới chậm rãi nói. Thân thể Gia Cát Thanh Liên run lên, bàn tay giấu trong tay áo nắm lại thật chặt. Nàng gần như muốn gào lên, tứcgiận hỏi phụ thân của mình. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì lại phảikhoan dung với đứa con hoang kia? Vì sao trước đây phụ thân lại phản bội mẫu thân? Tại sao lại có nữ nhân bên ngoài? Nếu như nói là ngoài ýmuốn, thế hiện tại thì sao? Vì đứa con hoang này mà để mặc chính mìnhchịu ủy khuất sao? “Phụ thân, Thanh Liên ghi nhớ lời dạy bảo củangười.” Gia Cát Thanh Liên mất rất lớn sức lực mới có thể đè xuống lửagiận trong lòng, cắn răng đáp lại một câu. “Thanh Liên, con nênnhớ kỹ, con là nữ nhi mang đến cho ta sự kiêu ngạo.” Gia Cát Phó Vânchậm rãi đến gần Gia Cát Thanh Liên, bỗng nhiên vươn tay nhẹ nhàng xoalên đầu nàng, mỉm cười nói, “Thanh Liên, con là nữ nhi ưu tú nhất tronglòng phụ thân, con biết không? Vinh quang của nhà Gia Cát, cần contruyền thừa.” Thân thể Gia Cát Thanh Liên run lên, ngẩng đầu nhìnmỉm cười Gia Cát Phó Vân. Trong lòng nàng vừa khổ sở, lại vừa cao hứng.Khổ sở là vì ý tứ của phụ thân rất rõ ràng, chính là bảo nàng không nênlàm khó Gia Cát Minh Nguyệt. Cao hứng là, những lời này phía sau của phụ thân, là tán thành nàng, nàng là nữ nhi ưu tú nhất của phụ thân. Thế nhưng, nàng thực sự không cam lòng, thực sự phẫn nộ. Hơn mười năm cũngđã trôi qua, Gia Cát Minh Nguyệt cứ vùi đầu trong cái thành nhỏ kia,vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt bọn họ thì không được sao? Tại sao muốn tới kinh thành, tại sao muốn đến đánh vỡ sự tĩnh lặng của Gia Cátgia bọn họ? Đáng ghét, cũng đáng giận! Mà Gia Cát Minh Nguyệt vừara khỏi cổng nhà Gia Cát, đã có xe ngựa đang chờ. Lên xe ngựa, xa phumang Gia Cát Minh Nguyệt đến một con đường nhỏ phía nam kinh thành, dừng lại trước một tòa nhà. Nhà này không lớn, nhưng cũng không coi là nhỏ.Đó là một tòa nhà ba tầng màu trắng, hai bên là nhà trệt, sân nhỏ phânra làm tiền viện và hậu viện. Mé tường đều trồng cây xanh, hai bên tiềnviện còn có bồn hoa, hậu viện còn lớn hơn một chút, so ra trống trảihơn, dường như để lại cho Gia Cát Minh Nguyệt tự mình sắp xếp đấy. Điềukiện sinh sống quả thật không tệ. Vừa vào cửa, thì đã có quản gia mangtheo sáu gã hạ nhân chạy ra nghênh đón Gia Cát Minh Nguyệt. “Tiểuthư, ngài có thể gọi ta là Lam quản gia.” Quản gia của tòa nhà này làmột gã nam tử khoảng hơn 40 tuổi, trên mặt treo lên nụ cười hoàn mỹ,cung kính hành lễ với Gia Cát Minh Nguyệt.”Mấy người bọn họ phụ tráchviệc ăn, mặc, ở, đi lại của tiểu thư. Tiểu thư có chuyện gì cứ việc dặndò là được. Tiểu thư có thể tự chọn một phòng để làm phòng ngủ củangài.” “Đã biết, cám ơn Lam quản gia.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ gật đầu. Sau khi gặp mặt đám người Lăng Phi Dương, Gia Cát Minh Nguyệt hỏi Mặc SĩThần và Tiết Tử Hạo sang bên kia ở với nàng hay ở lại biệt viện của Lăng Phi Dương, hai người nhao nhao tỏ vẻ chúng ta về đội của Gia Cát MinhNguyệt. Lăng Phi Dương thấy vậy, không làm nữa. “Minh Nguyệt, dùsao bây giờ nàng đã có tiền có phòng, không ngại nhiều thêm một ngườiđi.” Lăng Phi Dương đóng gói hành lý xong xuôi, cũng tiến đến ở. Gia Cát Minh Nguyệt lúc tham gia hội đấu giá của Ngô gia thành Thương Phong, đã vơ vét được không ít thứ tốt đâu. Đối với việc Gia Cát MinhNguyệt mang về bốn người, Lam quản gia không có nhiều lời một câu. GiaCát Minh Nguyệt mỗi tháng kiên trì đưa một số tiền sinh hoạt, Lam quảngia cũng không từ chối. Đoan Mộc Huyên từ nay về sau không cần tiếp tụclàm nội trợ, đã có nhiều thời gian luyện tập tiễn thuật hơn. Gia CátMinh Nguyệt tự nhủ, nàng sẽ hỏi ý kiến Đoan Mộc Huyên một chút, đợi côbé lớn hơn, sẽ đưa đến học viện đọc sách. Gia Cát Minh Nguyệt và Đoan Mộc Huyên ở lầu ba. Lăng Phi Dương và Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo ở tại lầu hai. Buổi tối, Gia Cát Phó Vân biết tin tức này. Hắn chỉ thản nhiên nói: “Tùy nó đi.” Quản gia hơi có chút lo lắng, Lăng Phi Dương cũng đi vào ở. Việc này liệu có ảnh hưởng đối với trạng thái trước mắt của Gia Cát gia và Lăng gia haykhông? Tuy hắn thầm lo lắng, nhưng trước sau cũng không nói ra. Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Minh Nguyệt đã bị bọn Mặc Sĩ Thần gõ cửa đánhthức. Mặc Sĩ Thần bọn họ đề nghị, đi ra đường dạo chơi trước, sau đó đến học viện Tử Vân báo tin. Sự phồn hoa của kinh thành quả nhiên làhơn xa so với thành Thương Phong. Tòa thành trì này, đường phố rộng lớnđến mức có thể đủ cho tám con ngựa song song tiến lên, khối đá xanhlớn trải thành mặt đường vô cùng bằng phẳng. Mặt trời dần dần lên cao,trên đường bắt đầu ồn ào náo nhiệt lên. Cửa hàng ven đường bắt đầu mởcửa, hàng hòa rực rỡ muôn màu khiến người xem hoa cả mắt. Lăng Phi Dương đang làm hướng dẫn viên miễn phí, giải thích cho mọi người tiệm cơm nào có đồ ăn hương vị tốt, bánh ngọt ở phố nào thì ăn ngon. . . Lăng Phi Dương dẫn mọi người đi ăn cơm trưa, sau đó chuẩn bị đến học viện Tử Vân báo tin. Sau giờ ngọ, là thời điểm trong thành náo nhiệt nhất,những thương đội đi nam về bắc nối liền không dứt, những gánh hàng rongbên đường lớn tiếng rao hàng, hét lớn giới thiệu đặc sản các nơi, từ các sạp bán đồ ăn vặt mùi thơm mê người của đồ ăn tỏa ra tới tấp, mấy người dọc theo đường đi về phía nội thành, thỉnh thoảng còn nhìn thấy đámngười tướng mạo rõ ràng bất đồng, mặc quần áo kỳ lạ, chẳng qua cư dânkinh thành sớm đã nhìn mãi thành quen, cũng không có ai để ý liếc mắt. Lăng Phi Dương thuê cỗ xe ngựa, nói với xa phu một câu: “Đi học viện.” Xa phu cao giọng đáp ứng : “Tốt, xin hãy ngồi vững.” Trong xe ngựa, Mặc Sĩ Thần vẫn còn đang ăn đồ ăn vặt mua lúc nãy, Gia CátMinh Nguyệt thò tay đoạt lấy: “Ngươi ăn nữa sẽ càng mập đó, ta ăn giúpngươi.” “Quá đáng.” Mặc Sĩ Thần ủy khuất nhỏ giọng nói thầm. Lăng Phi Dương thì lại có chút buồn ngủ. Xe ngựa đã chạy khá lâu mà vẫn còn chưa tới nơi, Gia Cát Minh Nguyệt cảmthấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn Lăng Phi Dương đang ngủ, không nhẫntâm đánh thức hắn. Xe ngựa chạy nhanh cách xa khu vực thành thị, ngườiđi trên đường càng ngày càng ít, không khí bắt đầu trở nên tươi mát, xaxa, một hồ nước rộng không thấy bờ xuất hiện trước mắt, gió nhẹ lướtqua, mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Hồ nước một mảnh, núi non chập chùng, trên núi cây cối phủ kín, lá cây đỏ rực mọc dày đặc, khiến cho cả dãy núitựa như được khoác lên mình tấm áo choàng dài màu đỏ lửa. Cảnh vật inbóng trên mặt hồ, làm cho cả hồ nước cũng bị nhuốm màu tím nhạt. ( Diễm : đoạn này ta chém ác liệt luôn hô hô ~) “Khách quan đã đến!” Phía trước truyền đến thanh âm của xa phu. Mấy người lục tục xuống xe, chỉ thấy ở giữa núi non tươi đẹp, một tòa họcviện nằm dựa vào vách núi, từ xa nhìn lại, trong học viện, bãi cỏ xanhtươi cây xanh rợp bóng, mấy tòa lầu nhỏ tạo hình mộc mạc, mang cho người ta một loại cảm giác tĩnh lặng yên bình. Đây là học viện Tử Vânsao, Gia Cát Minh Nguyệt và mấy người Mặc Sĩ Thần Tiết Tử Hạo đều đồngloạt ngẩn người, nếu như muốn nói hoàn cảnh ưu nhã, cho dù mười cái họcviện Bạch Vũ có lẽ cũng không sánh bằng, nhưng muốn nói quy mô nha, kỳthật cũng không lớn hơn bao nhiêu so với học viện Bạch Vũ, gần như chỉliếc một cái là có thể trông thấy toàn cảnh. Đây mà là học viện Tử Vântrong truyền thuyết, học viện tinh anh đệ nhất Đan Lăng quốc sao ? “Đây là học viện Tử Vân?” Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn về phía Lăng Phi Dương. Lăng Phi Dương vò đầu, cũng có chút nghi ngờ: “Kinh thành chỉ có một học viện thôi mà, có lẽ là học viện Tử Vân đi.” Không lẽ đây là phân viện mới mở của học viện Tử Vân, nhưng không đến mức đóchứ, điều kiện chiêu sinh hà khắc như vậy, tài nguyên có sẵn dùng khônghết, sao còn cần đi mở phân viện đây? “Đi xem.” Lăng Phi Dương nghĩ một chút rồi quyết định. Thanh toán tiền xe, mấy người mang tâm trạng nghi hoặc đi về phía học viện,tới gần mới phát hiện, khắp nơi trong học viện đều giống như vừa xâyxong, ngay cả cổng lớn cũng như vậy, cả bảng tên cũng chưa có treo lên.Chẳng lẽ thật sự là phân viện mới xây của học viện Tử Vân? Một lão giả thân hình cơ bắp ngồi ở cửa ra vào hơi híp mắt ngủ, phía trước hắnlà một chiếc bàn dài trên để đầy giấy bút, vài người trẻ tuổi vây quanhbàn, thấp giọng bàn tán cái gì, xem thần sắc rất là khinh thường, lãogiả hơi mở to mắt, nhìn bọn hắn vài lần, lại không thèm nói câu gì. Nghe thấy tiếng bước chân của đám người Gia Cát Minh Nguyệt, lão giả canhgiữ ở cửa ra vào liền mở mắt, lười biếng nói, “Tìm người trực tiếp đivào, đăng ký báo danh, Trung cấp và dưới Trung cấp phí báo danh năm kimtệ, sau khi nhập học nửa năm không thể tấn thăng một cấp tự động xéo đi, muốn học lại giao học phí 500 kim tệ, Cao cấp phí báo danh miễn, saukhi nhập học một năm không thể tấn thăng một cấp tự động xéo đi, muốnhọc lại giao học phí một ngàn kim tệ, cấp Đại Địa trở lên miễn phí, muốn lúc nào xéo đi thì tự mình quyết định.”Có lẽ đã bị người ta hỏi đếnphiền rồi, cho nên không đợi mấy người Gia Cát Minh Nguyệt mở miệng,giống như gieo hạt đậu vậy, đem yêu cầu nhập học cùng nội quy trọng yếunhất của học viện nói lại một lần. Phí báo danh rất rẻ, thậm chíso với học viện Bạch Vũ còn rẻ hơn, phí báo danh thấp như vậy, có lẽ nhà bình dân nghèo khó nhất, chỉ cần hơi tiết kiệm một chút cũng có thể đưa hài tử đến nhập học. Nhưng mà nội quy nghiêm khắc như vậy, học phí họclại đắt đỏ như vậy thì thật sự không có mấy ai từng nghe qua. Trung cấpvà dưới Trung cấp yêu cầu nửa năm tấn cấp, Cao cấp yêu cầu một năm tấncấp, không khỏi có phần ép buộc hơi quá. “Học viện Tử Vân từ khinào lại có những quy củ này, tại sao ta không nghe nói qua?” Lăng PhiDương ngữ khí bất thiện nhìn chằm chằm lão giả, hoài nghi có phải chỗnày dựng lên để giả danh lừa bịp hay không. “Học viện Tử Vân đương nhiên không có những quy củ này, những mà học viện Thiên Phong chúng ta có.” Lão giả nói xong, chẳng thèm để ý tới mấy người nữa, lại định tiếp tục chợp mắt. “Học viện Thiên Phong?” Lăng Phi Dương sững sờ,kinh thành từ khi nào lại xuất hiện một cái học viện Thiên Phong vậy.Nói như vậy, đây không phải là phân viện của học viện Tử Vân rồi hả? “Tự mình xem bảng hiệu.” Lão giả lặng lẽ hạ mắt, chỉ chỉ tên học viện trênđầu, lập tức lộ ra thần sắc hơi xấu hổ, “À, còn chưa có viết lên.” Gia Cát Minh Nguyệt và mấy người Mặc Sĩ Thần đã hiểu rõ, hóa ra tìm lộn chỗ. “Thật ngại quá, ta cũng không biết mới mở một học viện như vậy.” Lăng PhiDương cũng thật bất ngờ, trước kia trong kinh thành chỉ có duy nhất mộthọc viện là học viện Tử Vân, cho nên lúc hắn lên xe ngựa mới có thể nói‘đến học viện’. “Không sao, vậy chúng ta trở về đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói. Tất cả mọi người khẽ gật đầu, trở về. Lão giả kia thấy mấy người rời khỏi, cũng không có lộ ra dáng vẻ thất vọng, tiếp tục lười biến híp mắt ngủ, ngáy. Xa phu chạy một đường xóc nảy, đang dựa vào bóng mát của cây cổ thụ, chuẩn bị một lát nữa mới trở về thành, thấy mấy người đi ra, âm thầm vui vẻ,nhưng nhìn vẻ mặt Lăng Phi Dương biết rõ không ổn, đang muốn chuồn đi,lại bị Lăng Phi Dương giơ tay túm chặt cổ áo. “Chúng ta vốn muốnđến học viện Tử Vân, lúc ấy ta nói đi học viện, sao ngươi không hỏi talà học viện nào, lại tự động mang chúng ta đến học viện Thiên Phong hả?” Lăng Phi Dương tức giận nói. “Khách quan, khách quan, ta nào biết các ngươi muốn đến học viện Tử Vân chứ, ta cứ nghĩ mọi người muốn đếnđây báo danh đấy, học viện này tuy là mới mở, nhưng mà nghe nói lão sưđều lợi hại lắm.” Xa phu vội vàng giải thích, có mấy câu giấu trong lòng không dám nói: Đi học viện Tử Vân báo danh ta thấy nhiều lắm rồi,không ai không hếch lỗ mũi lên trời, vênh váo hung hăng, bộ dạng kiêucăng như thể ngay cả hoàng đế, lão tử cũng không để vào mắt, nào cónhư các ngươi. . . như vậy. . . ít xuất hiện lắm! Ít xuất hiện, đúng, đúng vậy, đều là ít xuất hiện gây họa. “Được rồi, vừa nãy chúng ta cũng không nói rõ, không thể trách một mình hắnđược, thời gian còn sớm báo danh vẫn kịp, chúng ta mau đi đi.” Gia CátMinh Nguyệt nói. Lăng Phi Dương bất đắc dĩ buông cổ áo xa phu ra,mấy người đang muốn lên xe, lại trông thấy cửa học viện Thiên Phong đãxảy ra bạo động. “Muốn ghi danh thì giao tiền, bằng không thì maucút, không nên ảnh hưởng ta nghỉ ngơi.” Vài tên thiếu niên vây quanh bàn vẫn đang thấp giọng bàn tán, lão giả kia đã không kiên nhẫn được nữa. “Ngươi là ai, chảnh khỉ gió ấy, cho dù là học viện Tử Vân cũng không có nộiquy hà khắc như các ngươi đâu.” Một gã thiếu niên không cam lòng nói. “Vậy ngươi có thể đi học viện Tử Vân.” Lão giả ôn hoà nói. “Ngươi!” Thiếu niên tức giận đến nói không ra lời, nếu có cơ hội đi học viện Tử Vân, hắn còn tới đây làm gì? “Ngươi cái gì mà ngươi, hoặc là giao tiền, hoặc là xéo đi, hoặc muốn tự docũng được, chỉ cần ngươi có thể đỡ được một đầu ngón tay ta, sau khi vào học ngươi muốn làm thế nào thì lam.” Lão giả nói xong vươn một ngón tay gầy gò xương xẩu như chân gà ra. “Tốt, tốt, ta đây phải thử xem.” Đối mặt với sự nhục nhã trần trụi như vậy, thiếu niên tức giận tới mứccắn răng, trực tiếp đọc chú ngữ lên. Trung cấp Triệu Hoán Sư, Gia Cát Minh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần đồng thời dừng lại. Rất nhanh, chú ngữ hoàn thành, một con thằn lằn khổng lồ toàn thân màu đỏlửa xuất hiện trước người thiếu niên, giống như một ngọn núi hoàn toànche kín thân thể thiếu niên ở phía sau. Thì ra là thằn lằn lửa, Gia CátMinh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần đồng loạt mỉm cười thoáng một phát, ma sủngloại bò sát này có sinh mệnh lực ương ngạnh, lực phòng ngự chắc chắn, so với địa giáp thú của Mặc Sĩ Thần thì mỗi loài mỗi vẻ. Duy nhất khiếncho người ta tiếc nuối chính là, ngoại trừ dùng sinh mệnh tràn đầy vàlực phòng ngự kinh người để nổi tiếng, người người đều biết trí tuệ củathằn lằn lửa không cao, cho nên so sánh hại loại, Mặc Sĩ Thần vẫn ưathích địa giáp thú của mình nhiều hơn chút, ngẫu nhiên nó cũng biết đùanghịch giả bộ dễ thương không phải sao? Tất cả mọi người hướng ánh mắt về phía lão giả bên kia, muốn xem hắn làm thế nào để dùng một đầungón tay chiến thắng con thằn lằn lửa có sức phòng ngự cực cao kia, dưới ánh mắt nhìn soi mói của mọi người, nét mặt lão giả không có bất kỳthay đổi gì, chậm rãi đứng dậy, giơ ngón tay ra. Một ngón tay, thật sự chỉ dùng một ngón tay. Ngón tay lão giả nhìn như vô lực đặt ở trên đỉnh đầu thằn lằn lửa, thằn lằnban đầu còn mê mang nhìn lão giả, dùng trí tuệ thấp kém của nó để suyđoán xem lão già thoạt nhìn gầy đến mức gió cũng có thể thổi bay nàyđang làm gì, nhưng chẳng bao lâu sau, nó cũng cảm thấy không ổn rồi.Trên ngón tay nhìn như gầy yếu kia, ẩn chứa lực lượng vô cùng khổng lồ,từng chút một áp bức xuống dưới. Ngón tay lão giả nhìn như vô lựcđặt ở trên đỉnh đầu thằn lằn lửa, thằn lằn ban đầu còn mê mang nhìn lãogiả, dùng trí tuệ thấp kém của nó để suy đoán xem lão già thoạt nhìn gầy đến mức gió cũng có thể thổi bay này đang làm gì, nhưng chẳng bao lâusau, nó cũng cảm thấy không ổn rồi. Trên ngón tay nhìn như gầy yếu kia, ẩn chứa lực lượng vô cùng khổng lồ, từng chút một áp bức xuống dưới. Thằn lằn lửa gào thét mấy tiếng, bốn cái chân thô to kiên cố như trụ đábình thường kiên cố dần dần chùng xuống, thể trọng nặng đến mấy trămcân, dưới áp lực của một ngón tay kia không ngừng hạ thấp xuống, ngay cả bùn đất rắn chắc dưới chân, cũng bị áp lực từ đầu ngón tay của lão giảvà trọng lực của cơ thể thằn lằn làm cho lún xuống, nhưng mà nhìn lãogiả kia, lại giống như ông ấy căn bản không có dùng lực lượng khủng bốgì. Thằn lằn lửa nghểnh đầu, nhìn lão giả cao cao tại thượng bằngánh mắt sợ hãi và khó tin, giờ khắc này ở trong mắt nói, thân thể gầy yếu của lão giả giống như núi cao vạn trượng nguy nga hùng vĩ. Ngón tay lão giả hơi gập lại một chút, rồi lại nhẹ nhàng bắn ra, thân thểnặng nề của thằn lằn liền giống như bị búa lớn bắn trúng, trượt dài trên mặt đất rồi lăn ra ngoài, tạo ra một đường rãnh thật sâu. Một hồi lâu,thằn lằn lửa mới lung la lung lay đứng lên được, nhưng cũng không dámtiến lên một bước nữa, cho dù trí tuệ nó thấp hơn, bản năng của nó cảmgiác được, lão giả gầy yếu trước mặt tuyệt đối không phải người mà nó có thể trêu chọc. “Còn có ai muốn thử một chút không?” Lão giả đi ra cửa ngồi xuống, tiếp tục ngủ gật. Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch, đến giờ vẫn còn không thể tin vào mắt mình. “Ta báo danh, lão tiên sinh, ta báo danh ngay bây giờ.” Thiếu niên kia phục hồi lại tinh thần, dùng tốc độ nhanh nhất móc túi tiền ra. Giáo quynghiêm ngặt thì thế nào? Ở đây lão sư phụ trách báo danh cũng đã lợi hại như vậy, các lão sư khác trong học viện càng không cần phải nói. Cho dù đến khi đó mình không đạt yêu cầu trên giáo quy, học một năm, cũng đãhọc được không ít thứ rồi. Hơn nữa học phí rẻ như vậy, có lời, siêu siêu có lời! Mấy thiếu nam thiếu nữ khác cũng lần lượt móc túi tiềnra, chỉ có một nam sinh thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất không bỏ tiền ra, mànhanh chóng chạy về nhà, đương nhiên không phải bị dọa chạy, mà là vềnhà lấy tiền mang tới. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt tỉnh lại từ trong kinh ngạc, không tự chủ nhìn lão giả thêm vài lần, mới bước lên xe ngựa. Ngay sau khi mấy người kia rời đi không lâu, vài thiếu niên vừa ghi danhxong hứng thú bừng bừng chạy về nhà báo tin vui, lúc này một người thanh niên vóc dáng cao gầy sắc mặt u buồn từ trong học viện Thiên Phong đira, đến cửa, nhìn tờ mẫu đăng ký kia một chút, thở dài. “Chỉ có mấy người như vậy?” Chàng thanh niên nhíu nhíu mày. “Làm sao, sốt ruột?” Lão giả cười cười nói, “Yên tâm đi, đợi thêm mấy ngày, có khi ngươi sẽ hối hận học viện xây quá nhỏ không đủ dùng, vừa nãy tatùy tiện hiển lộ một ngón tay, mấy tên tiểu tử liền tranh nhau giànhgiật đăng ký.” “Ha ha, còn nói ta sốt ruột, Nhạc lão đây khôngphải cũng sốt ruột hay sao, ta nhớ hình như đã mười mấy năm nay ngàichưa từng nhúc nhích qua một ngón tay mà?” Người trẻ tuổi cười đùa. “Không có cách nào mà, nếu không lộ ra chút xíu, ai sẽ đến nơi này báo danh?”Nhạc lão cười khổ một tiếng, nói tiếp, “Văn Dật à, ngươi nói chúng tachiêu thu những học viên bình dân này, liệu có thể tuyển ra tinh anh hay không ?” “Nhạc lão, tin tưởng ta, chỉ cần chịu nỗ lực, bất cứ aicũng đều có thể trở thành tinh anh.” Thanh niên thon gầy tên Văn Dật nói chắc như đinh đóng cột. “Nói cũng đúng.” Nhạc lão suy tư gật gậtđầu. Bây giờ những hài tử nhà bình dân cũng không dễ gì được đến họcviện học tập, thông thường mà nói đều sẽ cực kỳ nỗ lực, huống chi cógiáo quy nghiêm ngặt như thế, cho dù muốn lười biếng cũng không có cơhội, dù sao đi nữa cũng có thể nuôi dưỡng được vài tên nhân tài ra dángđi. “Nếu như chúng ta có thể tham gia giải thi đấu Thần Long lầnnày, lại đạt được thứ tự không tệ, đến lúc chiêu sinh chắc chắn sẽ không khó khăn như bây giờ nữa.” Văn Dật nói. “Nhưng mà nhìn những họcviên hiện tại, ta thấy vẫn đừng nên ôm hi vọng gì, sau này hãy nói đi.”Nhạc lão mỉm cười nhàn nhạt, nói. “Nói cũng đúng.” Văn Dật cười cười, không có bao nhiêu thất vọng. “Đúng rồi, ngươi trở về đã một thời gian dài, đến thăm nó chưa.” Nhạc lão hỏi. “Vẫn chưa, chờ một chút thời gian nữa đi.” Vẻ mặt Văn Dật lộ ra mấy phần phiền muộn. “Ai, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, tự tôn, đối với ngươi mà nói thì thật sự quan trọng như vậy?” Nhạc lão cảm khái hỏi. “Có lẽ đi, có những chuyện, ngài còn không biết đâu.” Văn Dật thản nhiênnói, ánh mắt buồn buồn nhìn về phía dãy núi đỏ rực kia rất lâu. Trong xe ngựa, Gia Cát Minh Nguyệt đang cùng mấy người Mặc Sĩ Thần bàn tán chuyện vừa rồi. “Lão giả vừa nãy thật đáng sợ, chỉ dùng một ngón tay liền bắn bay thằn lằnlửa, hơn nữa giống như chưa hề dùng toàn lực, Minh Nguyệt, ngươi đoánhắn có thực lực gì, chí ít cũng là Thiên Không đi.” Mặc Sĩ Thần hồitưởng tình cảnh vừa nãy, trong lòng vẫn còn khiếp sợ không thôi, hưngphấn nói. “Không chừng là cấp Linh Hồn, cấp Thiên Không chỉ sợ sẽ không mạnh như vậy.” Tiết Tử Hạo suy đoán. “Cấp Thánh!” Lăng Phi Dương nói chen vào. “Cấp Thánh?” Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt hít hít ngụm khí lạnh. “Khẳng định là cấp Thánh.” Lăng Phi Dương nói chắc chắn. Hắn đang là Kiếm Sĩcấp Đại Địa, cho nên so sánh với kiếm sĩ càng rõ ràng hơn, có thể chỉdùng một ngón tay, còn nhẹ nhõm áp chế lực phòng ngự lực khủng bố củathằn lằn lửa, Kiếm Sĩ cấp Thiên Không hoặc Linh Hồn tuyệt đối không thểlàm ra được. “Học viện Tử Vân có mấy cao thủ cấp Thánh?” Gia Cát Minh Nguyệt thuận miệng hỏi. “Bốn người thì phải, có thể còn nhiều hơn, chẳng qua ta cũng không rõ lắm.” Lăng Phi Dương suy nghĩ một chút trả lời. “Chỉ có bốn ?” Gia Cát Minh Nguyệt suy tư hỏi một câu. “Nàng cho rằng cao thủ cấp Thánh dễ luyện thành như vậy hay sao? Một tay túmđược một đám lớn? Muốn lên cấp Linh Hồn thì không khó, muốn trở thànhcấp Thánh lại rất khó, nếu như nói trong một ngàn tên cao thủ cấpThiên Không thì chỉ có một người có thể lên cấp Linh Hồn, như vậy trong10 ngàn tên thủ cấp Linh Hồn mới có thể có một người thành công lên cấpThánh. Có người nói, giữa cấp Linh Hồn và cấp Thánh chính là một khoảngcách cực lớn, chỉ có sau khi lên cấp Thánh, mới có thể tiếp xúc đến ýnghĩa chân chính của tu luyện.” Lăng Phi Dương cười khổ nói. “Tại sao?” Gia Cát Minh Nguyệt tò mò hỏi. “Ta cũng không rõ lắm, chờ đến lúc đó nàng tự nhiên sẽ rõ.” Lăng Phi Dương đáp. “Thôi đi, hóa ra ngươi cũng không biết, chém nữa đi.” Mặc Sĩ Thần ở bên cạnh nói. “Mập mạp, có phải là ngươi ngứa ngáy, có muốn ta giúp ngươi chà xát hay không?” Lăng Phi Dương nhíu nhíu mày. “Ách, coi như ta chưa nói gì.” Mặc Sĩ Thần nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Gia Cát Minh Nguyệt không nhịn được cười phì ra, ở chung càng lâu, quan hệcủa mấy người cũng ngày càng hòa hợp, đoàn thể nhỏ bốn người, đều cóthể mang đến cho nàng sự ấm áp giống như người thân. Mấy ngườikhông nói gì thêm, nhưng không hẹn mà cùng nghĩ đến lão giả lúc nãy,đường đường học viện Tinh Anh đệ nhất Đan Lăng quốc cũng chỉ có bốn têncao thủ cấp Thánh, chỉ là một học viện mới mở mà cũng có cao thủ cấpThánh, học viện này xem ra cũng không đơn giản đâu. Học viện TửVân và học viện Thiên Phong mới mở này đều xây quanh hồ, quãng đườngcũng không xa, chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng lại lần nữa, một khu họcviện quy mô lớn xuất hiện trong tầm mắt, những công trình kiến trúc cổkính nổi bật lên giữa một mảnh cỏ cây hoa lá xanh biếc, lại có vô sốnhững bức tượng điêu khắc có ý vận sâu xa được đặt trong đó, tựa hồ đang kể với mọi người về lịch sử cổ xưa mà huy hoàng của học viện này. Học viện rất lớn, lớn đến mức khiến người ta thoạt nhìn không thể thấy được ranh giới. Mặc dù là ngày báo danh, nhưng không có bao nhiêu chen chúcxô đẩy như ở học viện Bạch Vũ. Biết sao được, học viện Tử Vân thực sựquá lớn, mà yêu cầu chiêu sinh lại quá mức hà khắc. Các học viên ở trong sân trường túm năm tụm ba đi qua đi lại, nhìn thấy đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ tùy tiện đánh giá vài lần liền nhìn đi chỗ khác,rất tự nhiên toát lên một loại cảm giác tự hào và ưu việt. “Đượcrồi, tự chúng ta đi báo danh. Phi Dương, báo danh ở đâu ngươi biếtkhông? Ngươi đã tốt nghiệp học viện Tử Vân mà ha.” Mặc Sĩ Thần hỏi LăngPhi Dương. “Cùng đi.” Lăng Phi Dương cười hì hì. “Hả?” Mặc Sĩ Thần chớp mắt, tại sao cảm thấy vẻ mặt Lăng Phi Dương có gì đó không đúng. “Sau này chúng ta là bạn học rồi.” Lăng Phi Dương cười hì hì, lấy ra một tờgiấy thông báo nhập học, lắc lắc trước mặt mọi người. “Có lầm haykhông, ngươi có giấy thông báo khi nào? Ngươi tốt nghiệp rồi còn chạytới học?” Mặc Sĩ Thần trố mắt ngoác mồm nhìn tấm giấy nhập học kia củahắn. “Đã tốt nghiệp, nhưng ta lại trở về học thì bọn họ rất hoannghênh. Bởi vì có ta thi đấu phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.” Lăng PhiDương hơi nhướng mày, dương dương tự đắc nói. “Hừ!” Mặc Sĩ Thần hừ một tiếng. Được Lăng Phi Dương dẫn dắt, mấy người bước nhanh về phía một dãy nhà lớn,rất xa, một đám học viên cũng đang từ cửa lớn đi ra, có chừng mười haimười ba người, đi đầu tiên, là một thiếu nữ có khuôn mặt trắng trẻo, nét mặt. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thiếu nữ kia bị vây kín giữa đám người,thoáng ngẩn người, thật trùng hợp, nhanh như vậy lại gặp mặt. Thiếu nữkia chính là Gia Cát Thanh Liên. Gia Cát Thanh Liên cũng nhìnthấy Gia Cát Minh Nguyệt, ngừng lại, trên mặt lạnh lẽo như muốn đóngbăng mọi thứ xung quanh. Thấy nàng dừng lại, đám học viên chen chúc xung quanh cũng dừng, nghi hoặc nhìn nàng. “Ngươi lại dám có mặt ởnơi đây? Chỗ này là chỗ ngươi có thể đến?” Gia Cát Thanh Liên nhìn thấyGia Cát Minh Nguyệt, đáy mắt oán độc làm sao cũng không hóa giải được.Tuy rằng phụ thân từng dặn dò, bảo nàng phải rộng lượng, không nên làmkhó Gia Cát Minh Nguyệt. Nhưng mà, vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt,lửa giận từ đáy lòng nàng cũng không thể khống chế. “Học viện Tử Vân do ngươi mở?” Gia Cát Minh Nguyệt châm biếm, hỏi ngược lại một câu. “Thanh Liên, nàng ta là ai?” Một nam sinh đứng bên cạnh Gia Cát Thanh Liêncau mày hỏi, hắn là một trong số trung khuyển của Gia Cát Thanh Liên,gọi Uông Hi Phàm. Mọi người đều biết hắn yêu thích Gia Cát Thanh Liên,hắn cũng từng tỏ tình với Gia Cát Thanh Liên, chẳng qua Gia Cát ThanhLiên đối xử với hắn không tốt lắm. Mặc dù như thế, hắn vẫn chưa từ bỏ ýđịnh theo đuổi Gia Cát Thanh Liên. Hắn trở thành một trong số những ThủHộ Sư của Gia Cát Thanh Liên. Đúng, chỉ là một trong số, người ái mộ Gia Cát Thanh Liên không chỉ có một mình hắn. Lúc này hắn thấy Gia CátThanh Liên hình như không cao hứng, đương nhiên phải lên tiếng hỏi hanquan tâm đầu tiên. “Một kẻ không xứng bước trên mảnh đất của họcviện Tử Vân. Cô ta chính là thứ dơ bẩn.” Gia Cát Thanh Liên lạnh lùngnói. Trước mặt người ngoài, nàng cũng không muốn phá hoại hình tượngcủa bản thân, chưa có nói ra hai chữ ‘con hoang’ không văn nhã lắm kia.Chẳng qua, lời nàng vừa nói, cũng chưa chắc văn nhã hơn hai từ kia đâu. “Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi thật sự có can đảm xuất hiện ở đây.” Gia CátNhã Hinh, vẫn đảm nhiệm vai trò ‘chó săn’ số 1 của Gia Cát Thanh Liên,đương nhiên phải nhảy ra đúng lúc, “Tốt nhất ngươi nên cút khỏi đây ngay lập tức. Nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí.” Gia Cát Minh Nguyệt? Cùng họ Gia Cát? Đám người Uông Hi Phàm ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. GiaCát gia có một đứa con riêng, bọn họ cũng biết. Bây giờ nhìn Gia CátThanh Liên và Gia Cát Nhã Hinh đối xử như vậy với thiếu nữ tên là GiaCát Minh Nguyệt này, bọn họ còn không biết thân phận của Gia Cát MinhNguyệt thì ngu quá rồi! Tức khắc, ánh mắt mọi người nhìn Gia CátMinh Nguyệt đều trở nên chán ghét. Mà bọn họ cũng lý giải được thái độcủa Gia Cát Thanh Liên, một đứa con riêng lại dám quang minh chính đạixuất hiện ở trước mặt Đại tiểu thư nhà Gia Cát, có thể không buồn nônsao ?(Diễm : ~.~) Cũng dễ hiểu tại sao người ta luôn coi Gia Cát MinhNguyệt là ‘sỉ nhục’, mà không phải trách cứ Gia Cát Phó Vân sai lầm. Rất đơn giản, Gia Cát Phó Vân là gia chủ nhà Gia Cát, hắn mạnh mẽ. Cườnggiả vi tôn. Nếu danh vọng của Gia Cát Minh Nguyệt cao hơn so với Gia Cát Phó Vân, thực lực càng mạnh hơn, hiện tại e rằng sẽ là một cục diệnkhác. “Chỉ bằng ngươi?” Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, tay cũng đã đặt lên chủy thủ bên hông. “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Thứ con hoang dơ bẩn, sự tồn tại của ngươichính là sỉ nhục của gia tộc, thật không nghĩ tới học viện lại thu nạpngười như ngươi, lẽ nào làm cho gia tộc xấu hổ còn chưa đủ, ngươi cònmuốn làm bẩn mảnh đất học viện Tử Vân thánh khiết này nữa? Ngay cả tacũng cảm thấy xấu hổ thay ngươi!” Gia Cát Nhã Hinh mắng. Hôm nay khônggiống với lúc ở nhà, ngày đó thực lực của người xung quanh cũng khôngtính là mạnh, hơn nữa Thủ Hộ Sư của Thanh Liên cũng không có mặt. Ngàyhôm nay người ở đây thực lực đều không yếu, hai vị Thủ Hộ Sư của ThanhLiên cũng ở. Không nhân cơ hội này mạnh mẽ giáo huấn Gia Cát Minh Nguyệt một chút, thì sao nàng có thể nuốt trôi cơn giận này? “Câmmiệng!” Thanh âm đè nén giận dữ của Lăng Phi Dương đột ngột vang lên,lời này của Gia Cát Nhã Hinh khiến cho trái tim của hắn nổi lên một cảmgiác khó chịu không tên, phảng phất như bị thứ gì đó chặn kín, một luồng lửa giận không tự chủ được bốc cháy lên từ tận đáy lòng. Gia Cát MinhNguyệt, có thể nào để mặc ch những người này nói lời sỉ nhục! “Tacho rằng là ai, thì ra là Lăng gia Đại thiếu gia, con hoang, đừng tưởngrằng cám dỗ người Lăng gia là có thể nổi bật hơn mọi người, ngươi cùngngười mẹ không thể lộ mặt kia của ngươi, chỉ có thể làm những chuyện câu dẫn thấp hèn này.” Gia Cát Nhã Hinh vừa thấy Lăng Phi Dương mở miệngnói chuyện giúp Gia Cát Minh Nguyệt, càng mỉa mai châm biếm nặng nề hơn. Gia Cát gia và Lăng gia luôn luôn bất hòa, nàng thân là hậu nhân củaGia Cát gia, nhìn thấy Lăng Phi Dương đương nhiên không có sắc mặt tốtgì. “Muốn chết!” Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt trầm xuống. Mẫu thân, là vảy ngược của nàng. Mặc kệ là kiếp trước hay là đời này. Nàng khátcầu nhưng vẫn không có được, tình cảm của người mẹ đối với đứa con củachính mình, mãi mãi là vô tư nhất. Lúc trước Gia Cát Phó Vân nói chonàng những câu nói kia, Gia Cát Minh Nguyệt từ trong đó sâu sắc cảmnhận được tình yêu của mẹ, tha thiết sâu đậm mà bất đắc dĩ… “Làmsao? Muốn động thủ?” Gia Cát Nhã Hinh hung hăng cười lên, khóe mắt nãygiờ vẫn đang quan sát vẻ mặt của Gia Cát Thanh Liên. Nàng ta vẫn luônxem sắc mặt Gia Cát Thanh Liên mà làm việc, vừa nãy nàng sỉ nhục GiaCát Minh Nguyệt, thấy đáy mắt Gia Cát Thanh Liên lóe qua tia sáng thoảmãn liền biết mình đã làm đúng. Bây giờ nhìn Gia Cát Thanh Liên mơ hồ có chờ mong. Nàng biết được, hôm nay Gia Cát Thanh Liên cũng muốn mượncơ hội này mạnh mẽ giáo huấn Gia Cát Minh Nguyệt một chút. Có Gia CátThanh Liên làm chỗ dựa, thái độ của nàng tự nhiên càng hung hăng. “Ta chưa bao giờ đánh nữ nhân, thế nhưng ngươi không phải nữ nhân.” LăngPhi Dương bỗng nhiên trầm giọng phun ra một câu, “Ngươi là tiện nhân!”Nói xong, bóng người của Lăng Phi Dương loáng một cái, đã xông lên trên. Bốp bốp! Hai tiếng bạt tai vang lên giòn giã. Hai bên gò má Gia Cát Nhã Hinh lập tức đỏ bừng, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu ngón tay. Chỉ có điều, không phải Lăng Phi Dương đánh! Gia Cát Minh Nguyệt động thủ trước Lăng Phi Dương. Thuận tiện nàng âm thầm làm động tác V ( chiến thắng),rồi rồi rồi rồi, dược tề nhanh nhẹndùng thật tốt ha! Vừa nãy trong nháy mắt nàng uống dược tề nhanh nhẹn,sau đó giành động thủ trước. “Ngươi, ngươi lại dám đánh ta?” GiaCát Nhã Hinh bị đánh choáng váng hoa mắt. Hai bàn tay Gia Cát MinhNguyệt, thật sự vận dụng tất cả sức lực bú sữa ròi. Mà mấy ngườiđứng chung một chỗ với Gia Cát Thanh Liên còn chưa phục hồi lại tinhthần. Chẳng ai nghĩ tới bọn Gia Cát Minh Nguyệt lại dám ra tay đánhngười. Hơn nữa, động tác vừa nãy của Gia Cát Minh Nguyệt, nhanh đến mứcthái quá! “Đánh chính là ngươi!” Gia Cát Minh Nguyệt cười nhíumày, ý tứ khiêu khích mười phần. Nhìn Gia Cát Nhã Hinh suýt chút nữa thổ huyết. “Vèo!” Một mũi tên xé rách không khí, bắn vào mặt đất dưới chân Gia Cát Minh Nguyệt, chính là Thủ Hộ Sư bên cạnh Gia Cát ThanhLiên, cung thủ Uông Hi Phàm. Mũi tên này, thổi lên kèn lệnh. Mũi tên màu trắng vẫn còn rung rung trong gió, trong tay áo Gia Cát MinhNguyệt đã phát sinh ra một tiếng trầm thấp, một tia sáng sắc bén bay vềphía Gia Cát Thanh Liên. Tên cung thủ thân hình cao lớn ka hoàn toànkhông ngờ Gia Cát Minh Nguyệt lại phản kích nhanh đến thế, nhìn thấy ánh sáng lóe lên, bản năng giơ trường cung chặn lại, ám tiễn thay đổiphương hướng, xẹt qua áo Gia Cát Thanh Liên, nàng ta chỉ cảm thấy hai gò má lạnh lẽo một hồi, vài sợi tóc theo gió mà rơi, lập tức sợ tái mặt. “Động thủ!” Gia Cát Thanh Liên lấy lại tinh thần, lập tức cao giọng quát lên, lúc này nàng không trì hoãn nữa, ở trong học viện, bọn họ lại ngườiđông thế mạnh, hơn nữa đối phương động thủ trước. Gia Cát Thanh Liêntức giận run người, nàng không hoài nghi chút nào, nếu như không phải cung thủ bên cạnh mình phản ứng khác nhanh, tụ lý tiễn của Gia Cát Minh Nguyệt nhất định sẽ xé rách khuôn mặt kiêu ngạo đẹp đẽ của nàng, để lại trên đó một vết sẹo mãi mãi cũng không thể chữa lành. “Đánh!” Mặc Sĩ Thần gào một tiếng, thò tay vào túi móc ra bình thuốc, uống một hớp xong, liền xông lên. Tiết Tử Hạo cũng nhanh nhẹn uống, lên! Lăng Phi Dương đương nhiên sẽ không nương tay. Một hồi hỗn chiến, đã bắt đầu như vậy! Trải qua mấy lần rèn luyện ở Tầm Long sơn mạch, Gia Cát Minh Nguyệt cùng mấy người Lăng Phi Dương, Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo phối hợp càng ngày càngăn ý. Mặc Sĩ Thần bắt đầu đọc chú ngữ thật nhanh, mũi tên của Tiết Tử Hạo tựa như thiên nữ tán hoa bao trùm phía trước. Khoảng cách quágần, không cách nào phát huy uy lực lớn nhất của cung tễn, nhưng cũng có thể phát huy tốc độ của hắn đến mức tận cùng, hết mũi tên này đến mũitên khác vèo vèo rớt xuống như sao băng. Cự ly ngắn, uy lực của mũi tênkhông lớn, đối phương cũng không coi trọng lắm. Vấn đề là, mỗi đầu mũitên của Tiết Tử Hạo, đều tẩm thuốc mê Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị chohắn. Cho nên, mỗi khi bắn trầy da một kẻ trong đám người Gia Cát ThanhLiên, thì kẻ đó liền thẳng tắp ngã xuống, sau đó mọi người rốt cuộckhông dám coi thường mũi tên nhìn qua không có uy hiếp gì của Tiết TửHạo nữa. Người có thể được học viên Tử Vân tuyển chọn, không aikhông phải thiên tài, kém cỏi nhất cũng là trung cấp Triệu Hoán Sư, mà trình độ của kiếm sĩ và cung thủ thì càng cao hơn, đều là cao cấp.Trong giây lát, ánh kiếm lấp loé, tiếng dây cung vun vút, trong đó cònchen lẫn từng tiếng đọc chú ngữ du dương mà thâm ảo. Lăng PhiDương không chút do dự gia nhập vòng chiến, trường kiếm vung lên, vẽ ratừng vòng tàn ảnh, dường như trường kiếm dệt thành một tấm phiên kínmít. “Đại địa kiếm sĩ!” Vài tên kiếm sĩ bên cạnh Gia Cát ThanhLiên âm thầm kinh ngạc thốt lên một tiếng, bọn họ biết đại danh của Lăng Phi Dương, nhưng đây là lần đầu bọn họ đối chiến đối thủ cường hãn như vậy. Chuyện đến nước này, đã không có khả năng hòa giải, chỉ có thểnhắm mắt xông tới. “Lăng Phi Dương, ngươi dám quản việc không đâu?” Gia Cát Thanh Liên phẫn nộ kêu lên. “Xin lỗi, đây không phải chuyện không đâu, ta chính là Thủ Hộ Sư của Gia Cát tiểu thư.” Lăng Phi Dương nhướng mày nở nụ cười, cười tà mị, trên taykhông ngừng ngăn chặn thế kiếm của mấy tên kiếm sĩ kia. “Leng keng leng keng” tiếng trường kiếm liên tiếp va chạm vào nhau không ngừngvang lên, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt tuy rằng yếu về nhân số, nhưngdựa vào thực lực Đại Địa kiếm sĩ của Lăng Phi Dương, vẫn có thể ung dung ngăn trở trường kiếm và phi tiễn của đối phương. Sau khi trải qua huấn luyện gian khổ trong Tầm Long sơn mạch, phản ứng và tốc độ củaTiết Tử Hạo đều tăng lên về chất, kỹ xảo chiến đấu cùng năng lực nắmthời cơ cũng mạnh hơn rất nhiều so với những kẻ tự cho là thiên tài này. Trong trận hỗn chiến, mũi tên đã không đưa đến nhiều tác dụng. Tiết TửHạo quyết đoán ném trường cung, uống xong một bình dược thủy nhanh nhẹncùng một bình dược thủy sức mạnh, rút đoản kiếm mang theo bên người,triển khai công kích một tên Cao Cấp Kiếm Sĩ, thế đâm tới vô cùng ácliệt, sức mạnh dâng trào, tấn công tên Cao Cấp Kiếm Sĩ này đến mức luống cuống tay chân. Tên kiếm sĩ kia trở tay không kịp, hô to gọi nhỏ liêntiếp lui về phía sau, dốc hết sức bình sinh, mới dựa vào kiếm kỹ ổn định được trận tuyến, triển khai phản kích. “Con bà nó, cái tên nàyrốt cuộc là cung thủ hay là kiếm sĩ vậy, sao mà tốc độ xuất kiếm cònnhanh hơn ta, lực bộc phát còn mạnh hơn ta?” Tên kiếm sĩ kia nằm mơcũng không ngờ tới, lại có một ngày sẽ bị một cung thủ bức thành nhưvậy, lau mồ hôi lạnh, cũng không dám mạnh mẽ lao tới như trước nữa. Tiết Tử Hạo thỉnh thoảng lại móc dược thủy ra uống, bổ sung. Mọi người thấyvậy, con ngươi cũng sắp rớt. Kẻ ngu si cũng nhìn dược thủy hắn uốngchính là để tăng nhanh nhẹn và lực lượng. Nhưng mà, có dược thủy nàohiệu quả lại cường hãn như thế sao? Có người nào lại uống dược thủy quýgiá như uống nước trái cây thế sao? Trước đây không có, hiện tại, có! Dưới sự phối hợp ăn ý của Lăng Phi Dương và Tiết Tử Hạo, tuy rằng nhân sốnằm ở thế yếu, nhưng trên thực tế lại chiếm ưu thế tuyệt đối. Một thanhtrường kiếm của Lăng Phi Dương ngăn trở hết thảy công kích của đốiphương, đoản kiếm trong tay Tiết Tử Hạo, quỷ dị giống như u linh phiêuđãng, khiến người ta khó lòng phòng bị, chẳng qua mới có hai ba phút,đối phương đã có vài người vì phòng bị đoản kiếm quái dị của Tiết Tử Hạo cho nên hơi mất tập trung một cái, lập tức bị kình khí dồi dào của Lăng Phi Dương đánh bay ra ngoài. Chú ngữ của Triệu Hoán Sư đã sắp kết thúc, vô số luồng ánh sáng khác nhau lần lượt lóe lên từ trên ngườiTriệu Hoán Sư. Nhóm người Gia Cát Thanh Liên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bởi có vị Đại Địa Kiếm Sĩ Lăng Phi Dương này tồn tại, trong cận chiếnbọn họ đang không có bất kỳ ưu thế nào, còn có tên cung thủ uống thuốcnhư ăn thuốc kích thích kia, càng làm cho người đau đầu hết sức. Thế nhưng, trong chiến đấu, yếu tố thực sự quyết định thắng thua, khôngphải kiếm sĩ, lại càng không phải cung thủ, mà là Triệu Hoán Sư. Có thểđược ca ngợi là chức nghiệp tôn quý nhất mạnh mẽ nhất, một khi TriệuHoán Sư hoàn thành triệu hoán, như vậy năng lực khống chế cuộc chiến của bọn họ, thì bất kỳ chức nghiệp nào cũng không thể sánh bằng. Bêncạnh Gia Cát Thanh Liên, thế mà lại tụ tập bốn tên cao cấp Triệu HoánSư đó! Thế thì sức chiến đấu phải mạnh mẽ mức nào? Cứ coi như Đại ĐịaKiếm Sĩ có thể đứng vững trước một con ma sủng cao cấp, vậy ba con nữathì sao? Xa xa, không ít học viên vây xem đã bắt đầu lắc đầu, mặc niệm cho kết cục của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt. Nhưng mà, mọi chuyện thật sự sẽ như thế sao? Gia Cát Thanh Liên đang triệu hoán ma sủng, Gia Cát Minh Nguyệt cũng đang triệu hoán ma sủng! Ai gọi ma sủng ra trước tiên? Đây mới là then chốt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]