Chương trước
Chương sau
Lăng Phi Dương dùng một chiêu đã đỡ được kiếm của người bịt mặt kia, ngoáiđầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, lộ ra nụ cười: "Gia Cát tiểu thư." Ánhtrăng làm cho toàn thân Lăng Phi Dương như được dát lên một tầng hàoquang màu trắng bạc, dung nhan tuyệt mỹ của hắn tựa hồ là ảo mộng, cómột sự mê hoặc không nói nên lời, khiến người ta rung động.
Gia Cát Minh Nguyệt không do dự nữa, nhanh chóng đọc chú ngữ, rất nhanhphong báo lại lên sàn. Phong báo và Gia Cát Minh Nguyệt tâm linh tươngthông, không chờ Gia Cát Minh Nguyệt nói chuyện, đã điên cuồng đánh úpvề phía hắc y nhân bịt mặt kia.
Lăng Phi Dương nhìn phongbáo vừa xuất hiện, sững sờ, có chút không thể tin tưởng. Nhanh như vậy? ! Gia Cát Minh Nguyệt đã thăng cấp thành cao cấp Triệu Hoán Sư, hơn nữacó thể gọi ra phong báo dũng mãnh! Lúc này mới cách nghi lễ triệu hoánbao lâu? Nàng, lại trưởng thành nhanh như vậy? !
"Lăng PhiDương." Gia Cát Minh Nguyệt đứng lên, bình tĩnh nhìn Lăng Phi Dương, mởmiệng, "Cảm ơn ngươi. Ân tình của ngươi ta nhớ kỹ, tất nhiên sẽ trả lạicho ngươi."
Lăng Phi Dương thu kiếm, lúc này đã không cầnhắn ra tay nữa, hắc y nhân bịt mặt kia căn bản không phải là đối thủ của phong báo. Hắn đứng dưới ánh trăng nhìn nét mặt kiên nghị của Gia CátMinh Nguyệt, bỗng cười lên: "Gia Cát Minh Nguyệt, như vậy, ta chờ ngươitrả lại ân tình này cho ta."
Phong báo lúc này đã giải quyết người xong hắc y nhân bịt mặt, tao nhã đong đưa cái đuôi, cất bước đitới bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.
"Lăng thiếu gia!" Lâm NgữHàn kinh ngạc mở miệng, Lăng Phi Dương hắn đương nhiên là quen biết, chỉ là không ngờ Lăng Phi Dương lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn cứu bọnhọ.
"Ơ, đây chẳng phải là nhị thiếu chủ của Lâm thị thươnghội hay sao, thật là tình cờ." Lăng Phi Dương quay đầu cười với Lâm NgữHàn.
"Cảm ơn ngươi..." Lâm Ngữ Hàn còn chưa nói hết câu, Lăng Phi Dương đã xua tay ngắt lời hắn.
"Không cần cảm ơn ta, ta chỉ là tới cứu Triệu Hoán Sư của ta thôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn nàng đi." Lăng Phi Dương cười híp mắt nói.
Mấyngười Lâm Ngữ Hàn trợn to mắt, bọn họ không có nghe lầm chứ? Triệu HoánSư của ta? ! Lăng Phi Dương thật sự đã nói như vậy. Lẽ nào, Lăng PhiDương ----tân tú thực lực cao cường trong kinh thành, lại là Thủ Hộ Sưcủa Gia Cát Minh Nguyệt !
"Ta còn chưa có thừa nhận ngươi."Gia Cát Minh Nguyệt lại thản nhiên nói. Dứt lời, mấy người Lâm Ngữ Hànquả thực là trợn mắt há hốc miệng, đều tỏ vẻ không thể tin tưởng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Gia Cát Minh Nguyệt. Lăng Phi Dương muốn làm Thủ HộSư, bao nhiêu Triệu Hoán Sư muốn cướp, Gia Cát Minh Nguyệt lại khôngđồng ý. Lâm Ngữ Hàn không khỏi đánh giá Gia Cát Minh Nguyệt một lần nữa, người thiếu nữ quần áo mộc mạc nhưng khuôn mặt rạng rỡ này, rốt cuộc là ai?
Lăng Phi Dương thở dài có chút suy sụp, rồi bỗng nhiên lại ngẩng đầu: "Ta sẽ khiến cho nàng phải thừa nhận."
Gia Cát Minh Nguyệt không nói tiếp nữa, đối với lời của Lăng Phi Dương nàng không đồng ý. Gia Cát Minh Nguyệt rất rõ ràng, vị công tử kiêu ngạonày, khăng khăng muốn hạ mình làm Thủ Hộ Sư của nàng như vậy, ngoại trừnguyên nhân đánh cuộc thua, còn có ở chỗ nàng, hắn có cảm giác bị thấtbại sâu sắc. Vị công tử luôn luôn được người xung quanh theo đuổi nịnhbợ, lần đầu tiên bị người ta từ chối, tất nhiên sẽ không cam lòng. Vì lẽ đó, mới chịu đi theo để khiến cho mình thay đổi suy nghĩ. Loại tâm thái này, Gia Cát Minh Nguyệt hiểu rõ, cho nên nàng đương nhiên sẽ khônggiao an nguy của mình cho người như vậy.
Có Lăng Phi Dươnggia nhập, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Lăng Phi Dương ởlại bảo vệ mấy người Lâm Ngữ Hàn, Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh trở vềthành dẫn theo y sư ngồi xe ngựa đến đón. Lâm Ngữ Hàn và mấy người bịthương được chữa trị thật tốt. Sau khi trở về thành, Lâm Ngữ Hàn hỏi địa chỉ của Gia Cát Minh Nguyệt, cẩn thận hẹn ngày khác tới cửa thăm hỏi.
Chia tay đoàn người Lâm Ngữ Hàn xong, đã là đêm khuya, Gia Cát Minh Nguyệtuể oải đi về nhà. Đi mấy bước, dừng một chút, người phía sau cũng dừnglại. Nàng tiếp tục đi, người phía sau cũng tiếp tục đi. Cứ như vậy điqua một đoạn thật dài, Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng cũng không nhịnđược, quay đầu lại hỏi: "Lăng Phi Dương, ngươi đi theo ta làm cái gì?"
"Ta nhớ là, nàng đã nói muốn trả lại ân tình cho ta. Thực ra, đây phải làân cứu mạng chứ?" Lăng Phi Dương nở một nụ cười phóng túng mị hoặc, "Takhông ở cùng với nàng, nàng làm sao có thể trả? Lẽ nào nàng muốn quỵtnợ?"
Gia Cát Minh Nguyệt giận dữ, xoay người nhanh chân đivề phía trước. Lăng Phi Dương đuổi theo, giọng điệu nghi ngờ: "Gia CátMinh Nguyệt, ta rất là thắc mắc nha, từ nghi lễ triệu hoán lần trước đến bây giờ, mới có chưa đầy nửa tháng, làm sao nàng có thể lên cấp nhanhnhư vậy? Trở thành cao cấp Triệu Hoán Sư?"
Gia Cát MinhNguyệt ngừng lại, nhìn Lăng Phi Dương, rất là đắc ý, lại tựa như cười mà không phải cười, đả kích: "Lăng Phi Dương, nếu như ngươi là thiên tài,như vậy ta chính là thiên tài trong thiên tài. Hừ!" Nói xong, Gia CátMinh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trợn mắt lườm Lăng Phi Dương một cái,không thèm nhìn sắc mặt đặc sắc của Lăng Phi Dương nữa, tiếp tục đithẳng về phía trước.
Lăng Phi Dương ngẩn người, lập tức đitheo. Trong lòng lại có chút nghi ngờ không rõ, lúc trước Gia Cát MinhNguyệt không hề có tư chất gì, bị trục xuất đến Thương Phong Thành.Nhưng mà, chẳng ai nghĩ tới nàng lại có thể trở thành sơ cấp Triệu HoánSư, đã vậy sau một thời gian rất ngắn lại trở thành cao cấp Triệu HoánSư! Nàng đúng là thiên tài, chỉ là, biến đổi trong này, thật sự làm chongười ta không hiểu ra sao. Trên người nàng, rốt cuộc có bí mật như thếnào ?
"Gia Cát Minh Nguyệt, làm Thủ Hộ Sư của nàng, có phải là nàng nên phụ trách ăn ở của ta hay không?"
"Đưa tiền liền phụ trách."
"Không phải chứ? Keo kiệt như thế?"
"Ta nghèo." Thanh âm phát ra rất có vẻ “có lý chẳng sợ” .
"..."
Khi Lăng Phi Dương theo Gia Cát Minh Nguyệt đi tới nhà của nàng, nhìn ngôinhà đơn sơ, trong lòng hắn chấn động mạnh. Hắn sớm đoán được Gia Cát gia sẽ không chào đón đứa con gái riêng này, thế nhưng lại không nghĩ rằnghọ lại ghét bỏ nàng như vậy. Gian nhà đơn sơ, ngổn ngang, không có mộthạ nhân, lạnh tanh.
"Chỉ có một mình ta, lẽ nào ngươi cònmuốn ở chỗ này của ta?" Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở cửa ra vào, chắntrước cửa, phất tay như đuổi con ruồi, "Tự mình tìm chỗ ở đi."
"Được, ngày mai ta đến tìm ngươi." Lăng Phi Dương gật đầu, xoay người rời đi.
...
Sáng sớm hôm sau, lúc Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở trong sân súc miệng rửamặt, vừa ngẩng đầu thì đã phát hiện trên tường dường như có cái gì không đúng, tập trung nhìn lại, vậy mà lại nhìn thấy Lăng Phi Dương đang ngồi ở trên bờ tường, tư thế rất anh tuấn, hướng về phía nàng cười.
"Gia Cát Minh Nguyệt, sau này chúng ta chính là hàng xóm rồi, xin giúp đỡnhiều hơn nha." Lăng Phi Dương lộ ra nụ cười quyến rũ.
Gia Cát Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, hàng xóm? Lẽ nào cái tên phá sản này mua luôn gian phòng cách vách rồi?
Ngay khi Gia Cát Minh Nguyệt đang khó chịu, tiếng đập cửa chợt vang lên. Bên ngoài là giọng nói vui sướng của Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo.
Gia Cát Minh Nguyệt tiến lên mở cửa, nhìn thấy Mặc Sĩ Thần cầm theo bữa sáng đang cười híp mắt nhìn nàng.
"Minh Nguyệt, còn chưa ăn sáng đúng không, chúng ta mua đồ ăn ngon chongươi." Mặc Sĩ Thần đưa tới túi giấy dầu đang cầm trong tay.
Gia Cát Minh Nguyệt đang chuẩn bị nhận lấy, một cái tay từ phía sau nàng lại vọt tới, giành trước đón được.
"Là bánh bao thịt sao, không tệ. Cảm ơn." Lăng Phi Dương chẳng biết đã nhảy xuống từ lúc nào, lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Gia Cát Minh Nguyệt, tiếp nhận bữa sáng Mặc Sĩ Thần mang đến.
MặcSĩ Thần và Tiết Tử Hạo khiếp sợ nhìn người vừa xuất hiện sau lưng GiaCát Minh Nguyệt, là Lăng Phi Dương! Lăng Phi Dương làm sao lại xuất hiện ở đây? Hắn làm sao lại ở trong nhà Gia Cát Minh Nguyệt? ! Mặc Sĩ Thầnlại càng sốt ruột kinh ngạc hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cây củcải hoa tâm này, làm sao lại ở cùng với Minh Nguyệt?
"Bữa sáng của ta!" Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu lại, nổi giận đùng đùng hô to.
"À? Trả cho nàng." Lăng Phi Dương cầm cái bánh bao thịt cắn một miếng, đưa tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bánh bao thịt đã bị cắn qua, giận dữ, ghét bỏ nói: "Ngươi tự mình ăn đi !"
"Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Mặc Sĩ Thần địch ý mười phần trừng Lăng Phi Dương.
"Với tư cách là Thủ Hộ Sư của nàng, ta ở cùng với nàng không có gì lạ chứ?"Lăng Phi Dương bình tĩnh ăn bánh bao thịt trong tay, đột nhiên giơ cáibánh lên , nói, "Ồ, còn có, cảm ơn bánh bao thịt của ngươi."
Mặc Sĩ Thần cũng giận dữ: "Ta không mua cho ngươi ăn! Chờ chút! Cái nàykhông quan trọng, ngươi trở thành Thủ Hộ Sư của Minh Nguyệt lúc nào?"
"Tối hôm qua." Lăng Phi Dương thích ý ăn xong một cái bánh bao thịt, tiếptục mở túi giấy dầu ra xem, "Các ngươi tới tìm Triệu Hoán Sư của ta cóchuyện gì sao?" Lăng Phi Dương cố ý nhấn mạnh hai chữ “của ta”.
"Đến đây trước đã." Gia Cát Minh Nguyệt xoay người đi vào trong phòng, "Dược đã luyện chế gần xong rồi, trước tiên đưa cho hai ngươi một ít."
Mặc Sĩ Thần quay sang Lăng Phi Dương hừ lạnh một tiếng, theo Gia Cát MinhNguyệt đi vào nhà, Tiết Tử Hạo nhìn Lăng Phi Dương một chút bằng ánh mắt phức tạp, cũng đi theo sau.
Lăng Phi Dương ăn xong bánh bao, rất tự nhiên đi theo sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.